Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 31: Hồi Ức Của Ninh Tiểu Y Và Cao Lãng






Ngay tại Quốc Nội, một căn phòng bừa bộn, rượu đầy ắp cả lên.

Mảnh vỡ thủy tinh của ly rơi rớt trên sàn, Ninh Tiểu Y cầm lên, cô bóp chặt..

máu chảy ra từng giọt, từng giọt..
Hạ Vy Vy khiếp sợ, cô la: "Tiểu Y, đừng hành hạ bản thân, bỏ xuống, mau bỏ xuống.." Ninh Tiểu Y mặt mày trống rỗng, cô không nghe Hạ Vy Vy nói.
Cô lại càng bóp chặt hơn, Hạ Vy Vy khóc lóc ỷ oi: "Đừng mà Tiểu Y, bỏ xuống, xin cậu."
Tại sao cô bóp thủy tinh, máu chảy như vậy, tại sao không đau, tại sao chứ.

Tim của cô đau nhói đến mức làm cho cô khó thở, cô khóc càng ngày càng lớn hơn, cô buông mảnh thủy tinh xuống: "Vy Vy, tại sao tay tớ không có cảm giác nhưng tim của tớ lại đau thắt như vậy.."
Cô khóc sưng cả mắt, Hạ Vy Vy dỗ dành cô: "Tiểu Y, có tớ ở đây.." Ninh Tiểu Y không nói gì, cô chỉ thấy một màu đen...
Ninh Tiểu Y ngất đi, hết lần này đến lần khác cô dọa Hạ Vy Vy đến mức khiến cho Hạ Vy Vy khóc theo.
Mạc Dương Minh và Lăng Ngạo Thiên chạy tới.
Mạc Dương Minh căng thẳng, cái này cũng quá là ép bản thân, tay chảy máu nhiều như vậy mà..

Lăng Ngạo Thiên còn có chút ngạc nhiên không thể tin nỗi, Ninh Tiểu Y này si tình quá nhiều..
Hạ Vy Vy hoảng sợ, cô la, nước mắt ròng rã: "Mau dẫn cậu ấy đi bệnh viện, mau!" Đến giờ cô vẫn bị chấn kinh về việc vừa xảy ra lúc nãy.
Cô ôm chặt Lăng Ngạo Thiên, không nói gì, người cô run rẩy..

anh nhìn cô như vậy mà không khỏi đau lòng, anh chấn an cô: "Vy Vy ngoan, bình tĩnh lại, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta đó."
Cô dần dần hết run rẩy..

Lăng Ngạo Thiên hài lòng, cô vẫn luôn nghe lời anh như vậy.

Anh bế cô đi đến bệnh viện.
Ninh Tiểu Y nằm trong phòng VIP, bác sĩ bảo: "Cô Ninh uống khá nhiều rượu rất ảnh hưởng đến dạ dày sau này, đồng thời cô ấy bị kích động nên ngất đi.

Bây giờ đã ổn rồi."
Hạ Vy Vy gật đầu cảm ơn, cô đi vào nhìn Ninh Tiểu Y: "Tiểu Y, ngủ một giấc sẽ ổn." Cô tức giận nhìn về phía hai người: "Rốt cuộc là chuyện gì chứ! Cao Lãng của mấy người điên rồi à, có cần uống thuốc không? Hả?"
Hai người bắn cả mình, tại sao lại chửi chúng tôi chứ..

đi mà chửi tên Cao Lãng đó đấy.
Thư kí của Cao Lãng chạy bạch bạch đến thư phòng, ặc, mùi thuốc lá nhiều thế này: "Cao tổng, cô Ninh ngất xĩu đã được đưa vào bệnh viện đồng thời mất máu quá nhiều..."
Cao Lãng trợn cả mắt: "Tại sao? Tại sao lại mất máu?" Thư kí ấp úng nói: "Nghe bảo cô ấy..

cầm mảnh thủy tinh rồi bóp chặt vào bàn tay nên bị chảy máu..."

Cao Lãng nghe thấy, anh la: "Cút! Cút ra ngoài."
Thư kí khiếp sợ liền đóng cửa lại.
Chậc, em có biết em đau 1 thì anh đau 10 không.

Em luôn luôn kiên cường nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như vậy, anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ hành hạ bản thân như vậy..

nếu biết như vậy anh sẽ không làm.
Mẹ kiếp, khốn thật, Cao Lãng cầm tấm hình của Ninh Tiểu Y và anh lúc nhỏ.

Thư phòng của anh chỉ để tài liệu và về cô.
Album của cô khi cô trưởng thành, nụ cười đầy cuốn hút của cô bé dễ thương đã làm cho anh dao động.

Nhớ lại lúc trước..
Lần đầu tiên gặp nhau, ba của Ninh Tiểu Y dắt cô sang Cao gia.

Hai người gặp nhau tại nơi đó, anh thấy chẳng thèm để tâm đến cô, một cô bé ngây thơ..

không hứng thú.
Ba mẹ của cô và anh nói hãy làm bạn với nhau, bởi ba của anh biết anh không có bạn bè và rất khó gần.

Cô cũng chỉ cười hì hì rồi dạ với mọi người.

Thế là ngày này sang ngày khác cô cứ bám dính lấy anh.
Anh đang ngồi đọc sách để lấy kiến thức, lưng dựa vào thân cay to.

Gió thổi xào xạc, che ánh nắng lại cho anh, một không gian yên tĩnh làm cho anh thoải mái mà đọc, thế mà...
"Anh Lãng!" Giọng của một cô bé trong trẻo lại khá vui vẻ.
Cao Lãng giật cả mình, giọng này thì chắc chắn là con nhỏ này rồi.

Nhưng tại sao lại nghe ở trên đầu anh, lẽ nào...
Cái ...!!!
Cô đang ngồi ở trên cành cây to, cô thắt hai cái bím và mặc trên mình một cái đầm màu đỏ siêu siêu dễ thương.

Cao Lãng ngẩng mặt lên nhìn cô, cô cười: "Hì hì! Anh Lãng, em tới chơi với anh đây."
Cao Lãng còn ngẩn ra, cô là khỉ sao mà leo trèo khắp nơi vậy, cứ gặp cô lần nào là cô lại làm cho anh bất ngờ đến bất ngờ khác, toàn làm cho anh mất hồn.


Leo trèo như vậy đúng là khiến anh tức chết.
Làm cho anh kích động mấy lần, nếu như còn thời đại của vua, anh mà là vua anh đem cô ấy ra giết mấy lần rồi..

quá là phá phách.

Con gái gì không có nết na xíu nào vậy.
Ninh Tiểu Y đột nhiên đứng dậy, cô lơ lững trên cành cây.

Cao Lãng hoang mang: "Này, nha đầu, mau xuống muốn chết à?" Cô gật đầu cười: "Oke, em xuống ngay!"
Này, khoan nha..

Ninh Tiểu Y nhảy xuống, cô la: "Bắt lấy em nha!" Cao Lãng xém hú vía, cô nhào vào lòng anh.
Ninh Tiểu Y nằm trên người anh, sau đó ngồi dậy, nhức cả người anh.

Cô bé cười tươi, anh ngồi dậy, đúng là tức chết rồi.
Anh quát: "Cô điên sao? Cô phiền phức quá vậy.

Cút đi!" Ninh Tiểu Y sợ hãi, cô run cầm cập.
Giọng cô bé yếu ớt: "Anh Lãng..?"
Cao Lãng quay lưng về phía cô, anh mặc kệ ngồi xuống đọc sách tiếp.

Cô đứng dậy, phủi bụi.
Cô không ngờ được có một ngày Cao Lãng lại mắng cô, còn bảo cô cút.

Do lúc nhỏ cô còn là một cô bé ngây thơ nên nghe thấy mình bị mắng như vậy liền khóc oa oa.
Ninh Tiểu Y lập tức chạy về nhà của mình, từ ngày đó cô cũng không tới nhà của Cao Lãng.
Anh cũng không ngờ bản thân lại quen cô gái bé nhỏ này làm phiền anh mọi lúc mọi nơi, nhưng tính tình của anh lại bất cần, đâm ra anh cũng không thèm để ý tới nữa.

Không xuất hiện càng tốt.
Một ngày nọ vì anh quá chán, ba mẹ thì toàn là đi lên công ty, suốt ngày chỉ biết về công ty thôi.

Bởi vì nhà anh rất khó mà cũng là một tiểu thiếu gia hào môn nên ra ngoài rất là nguy hiểm, nếu anh trực tiếp ra cửa sẽ bị chặn lại đâm ra anh đành leo lên tường nhảy vọt ra ngoài.
Cả khu ở đây đều là nhà của anh nên im phăng phắc, anh đành chạy ra đường, đi từ từ lại thấy bóng người, 1 người 2 người...!rồi lại rất rất nhiều người.
Đúng là ngoài đường xôn xao nhộn nhịp, người đi đường cũng khá nhiều cười cười nói nói với nhau.


Biết ở ngoài vui như vậy anh đã lén đi từ lâu, ở trong nhà quài chán chết đi được.
Anh đang đi dòm ngó xung quanh thì lại bị một bàn tay lớn của người đàn ông kéo vào con hẻm sau đó chuốc thuốc mê.

Tỉnh dậy thì đang bị trói ở nhà gỗ nhỏ rất tối tăm.
Anh vẫn giữ bình tĩnh nhưng tiếng động cạch cạch bên ngoài làm anh có chút căng thẳng, anh nhìn lên cái cửa sổ nhỏ đang bị ai đó tháo.
"Ui da." Giọng của một bé gái bị đập trúng đầu vào tường, cái đầu của cô bé ló vào bên trong nhìn anh chằm chằm sau đó lè lưỡi cười: "Anh Lãng, em đến cứu anh đây."
Làm sao cô lại đến đây được, cô một mình tới đây sao?! Một cô bé vẫn còn ngây thơ, tinh khiết như một tờ giấy trắng mà lại dám nói cứu anh, anh nhìn cô mà dở khóc dở cười.

Rốt cuộc là nên mắng cô hay là khen đây!
Ninh Tiểu Y chỉ vào cái ghế lớn: "Anh Lãng, anh mau lấy cái ghế đó leo lên đây, em sẽ kéo anh lên.

Cửa sổ mặc dù nhỏ nhưng anh có thể chui qua được đó."
Anh hiện tại đang bị trói tay, một mảnh thủy tinh đang rơi rớt trên sàn, anh chộp lấy sau đó cứa vào.

Dây bị đứt rồi anh tự tay tháo luôn chân cho mình.
Anh lấy ghế đặt về phía cô, sau đó leo lên.

Bàn tay nhỏ nhắn giơ ra bắt lấy tay anh, kéo anh lên.
Hai người đều chui ra hết, bên trong nhà đó lại có ba chất giọng khác nhau la: "Thằng nhóc đó đâu rồi.

Nó làm sao có thể trốn được, mau bắt lấy nó về."
Ninh Tiểu Y lúc này cũng có chút hoảng sợ, cô nắm chặt tay Cao Lãng kéo đi.

Người đàn ông lạ mặt đuổi theo: "Còn không mau quay lại cho tao! Bọn mày dám trốn!"
Hai thân hình nhỏ chạy bạch bạch ra đường, người đàn ông đó vẫn đuổi theo, cô và anh chạy băng qua đường thì..

tiếng còi xe kêu bíp bíp.
Ánh sáng của xe chiếu vào Cao Lãng, giọng của bé la lên của cô: "Anh Lãng!" Ninh Tiểu Y đẩy anh ra, chiếc xe lao về phía cô.

RẦM.
Cao Lãng đau nhức cả người, vết thương đầy mình, anh mở mắt ngồi dậy nhìn qua bên phía Ninh Tiểu Y.

Anh trợn cả mắt, kinh hoàng nhìn thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên đường, máu chảy ngày càng nhiều.
Người đàn ông đó khi thấy người dân chạy đến coi liền sợ hãi bỏ chạy.
Cao Lãng chạy đến, anh ôm lấy cô, sờ lên mặt vô: "Tại sao?" Đúng, tại sao.

Anh đối xử với cô tệ như vậy mà.
Ninh Tiểu Y mặt tái mét, cái miệng nhỏ nhắn cười, người run rẩy.

Nhăn mặt lại, giọng cô yếu ớt nói: "Anh Lãng, em..

đau..


lắm.." Anh giờ đây sợ hãi tột cùng: "Đừng sợ, xe cấp cứu đang tới."
Cô bé vẫn cố gắng gượng cười nhân chân mày của cô lại vô cũng nhăn: "Em..

buồn ngủ..

quá!"
Cao Lãng nắm chặt bàn tay nhỏ bé này: "Đừng nhắm mắt, Tiểu Y ngoan, nghe lời anh."
Xe cấp cứu tới, Ninh Tiểu Y được đưa đi, anh cũng ngồi ở bệnh viện chờ cô.

Ba mẹ của Ninh Tiểu Y khóc lóc, Ninh Khải anh trai của Ninh Tiểu Y đánh Cao Lãng.

Anh như người không hồn, thẫn thờ mặc cho Ninh Khải đánh.
Ninh Khải quát: "Mày luôn tỏ ra chán ghét Tiểu Y, Tiểu Y cũng không để tâm tới mà muốn làm bạn với mày, tại sao Tiểu Y lại thích mày chứ muốn chơi chung với mày chứ!"
Bác sĩ bước ra, anh đứng dậy chạy tới.

Ninh lão gia ôm lấy Ninh phu nhân hỏi: "Con của chúng tôi như thế nào rồi." Bác sĩ thở dài, tháo khẩu trang ra: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, tài xế xe vì trời tối không thấy con bé nên vết thương khá nặng.

Chân của cô bé bị gãy, cần thời gian để phục hồi và đến khám thường xuyên tránh có gì sai sót."
Cao Lãng tiến vào phòng bệnh, Ninh Tiểu Y nằm ở đó.

Vẫn sáng ngày mai anh đến bệnh viện, chỉ thấy Ninh Tiểu Y đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh tiến vào mở cửa, cô quay qua nhìn anh cười nhưng sắc mặt có chút nhợt nhạt: "Anh Lãng đến thăm Tiểu Y sao?"
Cao Lãng chỉ gật đầu nói: "Em nên nằm nghỉ đi."
Cô tỏ ra khỏe mạnh: "Nhìn xem, em hồi phục rất tốt!" Cao Lãng hỏi: "Vì lí do gì em lại cứu tôi?"
Cô khó hiểu, nghiêng đầu sang một bên: "Vì chúng ta là bạn." Cao Lãng cũng bó tay cô, anh đâu có nói là làm bạn với cô bé này..

haiz.

Từ đó trở đi anh luôn đến thăm cô và đặt cô ngồi lên xe lăn đi ra ngoài hít thở không khí.
Sau khi cô phục hồi thì cũng như thường ngày, bày đủ trò khiến anh kinh sợ, hú hồn hú vía.

Đôi khi anh giống như người chết sống lại mấy lần ý.

Nhưng kệ, anh chỉ mĩm cười, dù gì anh cũng đã quen rồi.
Từ khi nào anh và em đã yêu nhau, cũng chẳng biết nữa...
Nhớ lại thì làm cho anh lại càng đau đớn trong lòng, thật sự mà nói khi nghĩ đến việc công bố đính hôn thì anh chưa từng nghĩ đến cô gái anh yêu lại thành ra như vậy, tự làm tổn thương bản thân.

Anh thật sự không ngờ tới..
Tiểu Y, em không biết khi phát tin đính hôn này anh sợ em sẽ chạy đến mà la mắng anh, nhưng...!anh bằng lòng em trách móc anh chứ không muốn em như vậy...