Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 20: Lăng Phong Nhớ Tư Tuyết






Sáng sớm cô mơ màng dậy, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô.

Cô híp con mắt quay sang trái, thấy anh đang nhắm mắt ôm lấy cô ngủ ngon.
Vy Vy cười, cô vuốt mặt anh.

Anh mở mắt dậy: "Em dậy sớm?"
Vy Vy gật đầu: "Hằng ngày đều dậy sớm, em phải dậy nấu đồ ăn cho anh đi lên công ty, cũng lo thằng bé Thần Thần đói." Cô ngồi dậy.
Anh kéo cô vào người, cô nâng cằm cô hôn môi cô: "Em thật là tốt, lão bà buổi sáng tốt lành." Anh mĩm cười.
Cô đỏ cả mặt, hôn lại anh: "Lão công, anh cũng vậy."
Anh ngây ngẩn nhìn cô, cô là tự giác hôn anh làm anh vui vẻ.

Anh thoã mãn.
Cô đứng dậy, vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Thần Thần chạy ào qua phòng: "Mommy, Daddy sớm."
Cậu nhìn vào phòng không thấy Mommy, quay sang phòng tắm thấy đang đóng cửa, Daddy của cậu đang ngồi trên giường.
Cậu tiến đến gần anh, thân hình nhỏ nhắn leo lên giường chật vật thấy mà cưng a.

Anh thấy liền bế cậu ngồi lên giường, cậu ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, đôi mắt chớp chớp đáng yêu, môi cậu khẽ động: "Mommy đâu rồi ạ?" Cậu hỏi anh.
Anh cười: "Con trai, sớm.

Đi với ta." Cậu không hiểu, tay nhỏ đặt lên môi: "Dady, chúng ta đi đâu?"
Anh bồng cậu đặt chân xuống giường đứng dậy: "Đi làm chuyện người một nhà hay làm." Anh mở cửa phòng tắm, thấy cô đang đánh răng.
Anh lấy kém bôi lên bàn chải nhỏ của cậu và của anh.

Hai người cùng đánh với cô.
Ba người đứng đối diện gương nhìn, ba người cười híp mắt.

Cô đi ra phòng lấy điện thoại chụp một tấm hình.
Ba người súc miệng, má phồng ra.

Cô lại chụp thêm một tấm.
Thần Thần nói: "Con muốn sáng nào cũng đánh răng với Daddy Mommy như vậy a, thật vui."
Vy Vy cười phì nhìn cậu: "Đôi khi Daddy của con đi làm sớm nên không thể.

Mommy với con sẽ đánh răng với nhau mỗi ngày."
Anh gật đầu: "Khi nào ta đi làm trễ một chút thì sẽ đánh với con và Mommy."
Cậu bất đắc dĩ gật đầu, hôn má anh và cô: "Yeah!"
Vy Vy xuống nấu đồ ăn, sau khi xong anh và Thần Thần ngồi trên ghế.

Cô chụp anh và Thần Thần ngồi kế nhau.
Ba người ăn xong đều no nê cả ra phòng khách xem tivi, người hầu mang đến hai cốc sữa cho cô và cậu, một cà phê cho anh.
Cả ba quây quần với nhau, cô lên weibo up ba tấm hình.

Tấm đầu tiên là ba người đánh răng, tấm thứ hai là súc miệng má cả ba phồng lên, tấm thứ ba là Thần Thần với anh cười híp cả con mắt vui vẻ nhìn nhau trên bàn ăn.
Vy Vy ghi: "Gia đình không phải là việc bạn mang dòng máu của ai.

Mà là việc bạn yêu thương, chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến ai.

@Lăng Ngạo Thiên"
Lại lên một cơn sóng nổi giới truyền thông, sự hạnh phúc, sự ấm áp, Đại ma vương lại có bộ mặt này.

Khuôn mặt vui vẻ, cười nói với vợ và con.
Đủ để biết Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng mà người người biết không còn như trước.

Đã là một người cha, người chồng đầy trách nhiệm.
Việc hai người có con vốn dĩ chưa được truyền ra nhưng giờ đây bùng nổ, đứa trẻ này đã ba tuổi.


Khuôn mặt kháu khỉnh, tinh xảo, hoàn mỹ không thua kém cha mẹ của mình.
#Cuộc sống hiện tại về gia đình nhỏ của Băng sơn tổng tài Lăng Ngạo Thiên.
#Nụ cười, mặt khác của anh chồng quốc dân như thế nào?
#Con của Lăng Ngạo Thiên và lão bà của mình.
#Lăng Thần (con của Lăng Ngạo Thiên) là mồ côi
Nhiều lượt bình luận cho hay cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất, ai ai cũng ước muốn có một anh chồng đáng yêu như vậy.
Nhưng cũng thay vào đó là những người bàn tán về Thần Thần là người mồ côi.
Cô đưa điện thoại cho Ngạo Thiên xem, Ngạo Thiên cau mày, cái gì mà con riêng của cô.

Cái gì mà mồ côi, con của anh không mồ côi vì đó là đứa con của Lăng Ngạo Thiên này.
Anh đăng tấm hình của Thần Thần lên, một bộ âu phục nhỏ, sang chảnh.

Vẻ mặt kiêu ngạo điềm đạm như anh gồm bản vẽ thiết kế ngôi nhà:
"Tôi không mong ai nói gì về con của tôi và cô ấy, Thần Thần mang họ Lăng là người Lăng gia.

Con của chúng tôi rất tài giỏi, đây là bản thiết kế lâu đài tráng lệ dành cho người mẹ của mình."
Vy Vy nhìn tấm hình xúc động nhìn anh, anh gật đầu: "Thần Thần rất giỏi, con đã thiết kế lâu đài cho em và anh phụ trách xây lâu đài cho em.

Thần Thần nói mẹ của mình là công chúa nên phải sống ở lâu đài."
Anh cười, cô nhìn Thần Thần ôm vào lòng: "Cảm ơn con yêu, mẹ rất thích lâu đài của con."
Thần Thần kinh ngạc nhìn anh, anh gật đầu.

Cậu cười: "Mommy đừng khóc."
Cô nhìn cậu, lau nước mắt: "Được."
Ngạo Thiên thay đồ đi đến công ty làm việc.
Trưa, Lăng lão gia lại ghé đến nhà, ông Tô chạy đến nói, cô đi ra mở cửa: "Lăng lão gia, mời ngài vào."
Lăng lão gia âm trầm nhìn cô, gật đầu sau đó tiến vào.

Ông ngồi trên sofa, Vy Vy đem ly cà phê cho cô: "Hôm nay tôi đến đây để nói với cô, Ngạo Thiên phải ly hôn với cô và đính hôn với đại tiểu thư Kiều gia."
Cô không nói gì, Thần Thần chạy vào thấy ông nói như vậy, cậu lạnh lùng nhìn.

Đây mà là ông nội của mình? Thật không dám nhận ông nội như thế này.

Cậu nhìn chằm chằm vào ông, nắm chặt nắm đấm.

Dù cậu 3 tuổi nhưng cậu đây không phải là không hiểu ông nội của mình đang nói gì.
Lăng lão gia lại nói tiếp: "Cô ra con số, ta sẽ đáp ứng cô để cô rời xa Ngạo Thiên."
Cô lắc đầu: "Con xin lỗi, lão gia, ngài đến đây để nói như vậy thì con mời ngài đi ra khỏi nhà con." Cô đứng dậy mở cửa: "Mời."
Lăng lão gia đứng dậy, cô là muốn đuổi ông đi, đây là nhà của con trai ông mà cô dám?
Ông tức giận giơ tay lên, một tiếng hét của trẻ con, tràn đầy căm ghét: "Ông đi ra khỏi nhà tôi."
Thần Thần gọi điện cho Ngạo Thiên, anh chưa kịp nói gì, bên phía cậu lại la lên: "Daddy, ngài về đi, cha của ngài đòi đưa tiền cho Mommy để Mommy bỏ con và ngài đi."
Ngạo Thiên nghe như vậy liền hoảng sợ tức tốc chạy về, nếu Vy Vy tổn thương anh sẽ điên mất.

Lăng Phong đuổi cô đi lỡ cô đi thì làm sao? Cô đang mang thai ông ấy làm như vậy tâm trạng cô sẽ tệ hơn.
Anh nhớ đến bác sĩ nói nếu cứ như vậy một mất một còn.

Anh không muốn mất ai.
Ông nhìn cậu, mặc dù không thích cô nhưng cậu đã là cháu nội của ông, anh cười.

Mặt đổ mồ hôi: "Ông nội đây, con không được nói chuyện với ông nội như vậy, đấy là hư."
Ông bước tới gần cậu, muốn bồng cậu nhưng cậu lùi về sau: "Ông nội? Ngài không phải, ngài đánh Mommy tôi sẽ không nhận ngài.

Ngài là người xấu." Cậu giả vờ ngây thơ đáp.
Ông rụt tay lại nói: "Ta không có.

Mommy con không tốt nên ta chỉ la nó."
Thần Thần âm trầm, giận thêm: "Ngài hiểu Mommy bằng tôi? Ngài đi đi, tôi không có ông nội, ngài làm tôi rất thất vọng.


Ngài đuổi Mommy đi là muốn tôi không có mẹ."
Lăng lão gia cúi người cười: "Ta sẽ kiếm cho con mẹ mới, Kiều Mỹ rất xinh đẹp."
Thần Thần mếu môi, cậu cau mày: "Một bà dì xấu xí, hung hăng, không có phép tắc la hét ở nơi đông người sao?"
Lăng lão gia cạn lời, cậu nói tiếp: "Đại tiểu thư Kiều gia Kiều Mỹ tôi đã gặp, một người ẻo lả bám lấy kẻ có tiền."
Lăng lão gia nhìn cậu, cậu không giống một đứa trẻ bình thường không thể lừa gạt hay qua mặt cậu.
Thần Thần nhìn ông, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể nhận ngài là ông nội.

Ngài không hề yêu thương tôi như bà cố, Mommy, Daddy."
Ông nói: "Ta tất nhiên yêu thương con, con là cháu nội của ta." Ông đi đến gần cậu định bồng cậu nhưng đột nhiên cậu lại lùi về sau vài bước, vẻ mặt của cậu hiện rõ chán ghét ông.
Nhìn đi nhìn lại dù không phải máu mủ nhưng tính cách thì y hệt thằng cha nó, ghét ai, thích ai đều hiện rõ.
Tính tình thẳng thắng, ăn ngây nói thẳng, không sợ trời không sợ đất.

Cho dù bị ai ghét cũng mặc kệ, thích thì nói dám cấm anh và cậu chắc!
Thần Thần chạy đến chỗ cô, nhìn cô rồi kéo kéo váy của cô.

Cậu nhóc cười hì hì: "Mommy, Mommy có thể cho con và ông nội nói chuyện riêng với nhau được không?"
Cô gật đầu sau đó cậu kéo ông vào phòng cậu, ông nhìn phòng của Thần Thần.

Toàn là bản vẻ thiết kế đủ thứ, không có đồ chơi, không có gì gọi là của con nít.
Cậu đặt ông ngồi lên giường, cậu ngồi kế ông: "Con lúc trước không ghét ngài, nhưng bây giờ con lại rất ghét ngài."
Ông hỏi: "Tại sao con lại ghét ta?"
Thần Thần ung dung nói: "Con không phải là con nít, ngài cũng không nên coi con là trẻ con.

Những việc ngài làm với Mommy và Daddy kể cả bà nội đã mất của con con đều biết.
Nhưng con quyết định mở lòng tiếp đón ngài là ông nội của con."
Ông im lặng, cậu nói tiếp: "Ngài muốn Daddy cưới người phụ nữ đó, Mommy của con ngài để ở đâu? Ngài sẽ nghĩ Kiều Mỹ đó sẽ đối xử tốt với con như Mommy?
Daddy chỉ yêu Mommy, tại sao ngài lại muốn Daddy lại giống ngài, bỏ vợ con qua lại với người phụ nữ khác.

Con không có ý chỉ trích nhưng là lời trong lòng con.
Ngài nghĩ Kiều Mỹ mà ngài mong muốn làm con dâu, nếu Kiều Mỹ đó bước vào Lăng gia con nói thẳng gia đình chúng ta không vui vẻ như trước mà Daddy và bà cố sẽ ghét ngài, con cũng không ngoại lệ.

Chỉ khi Lăng thiếu phu nhân là Mommy của con thì mới tốt nhất cho Lăng gia.
Bây giờ Daddy rất ghét ngài vì tự ý làm đủ chuyện trong khi ai cũng biết Mommy và Daddy đã kết hôn."
Lăng lão gia hiểu ý cậu nói, ông thở dài: "Ta sai, thật xin lỗi con."
Cậu lắc đầu: "Ngài không có lỗi với con, ngài có lỗi với Daddy và Mommy."
Ông gật đầu, cậu đột nhiên đứng dậy, mở tủ ra một bản thiết kế: "Đây là âu phục của con vẽ, con định nhờ Daddy thiết kế ra tặng cho ngài.

Chỉ có một không có hai.

Nhưng con nghĩ bây giờ không cần nữa.
Con đã từng nghĩ ông nội sẽ là người tốt bụng, yêu thương con và Mommy nhưng con đã sai."
Ông ngạc nhiên, cầm lấy bản thiết kế, một bộ âu phục đẹp và sang trọng.

Đây là cháu nội của ông cho ông, chỉ cần tưởng tượng ra khi mặc bộ này sẽ là niềm kiêu hãnh của ông.

Cậu thiết kế rất đẹp không thua những người thiết kế nổi tiếng.
Lăng lão gia nhìn cậu, cậu là một đứa bé thông minh và có thể có phần nham hiểm.

Cậu chỉ như người lớn trước mặt người khác, còn đối diện với mẹ của mình thì cậu lại như một đứa bé ngây thơ hồn nhiên.
Cậu điều tra hết tất cả chuyện trong gia đình, không gì là không biết.

Ông nhìn khung cảnh xung quanh phòng liền biết Ngạo Thiên này bí mật cho cậu học những thứ không dành cho con nít, nòng súng còn bị rớt ở dưới đất.

Chế tạo vũ khí và sử dụng nó? Chậc, không đùa chứ.


Cậu học nỗi sao?
Ai ai cũng phải ghen tị vì ông có cháu nội thông minh hiểu chuyện như vậy.

Nước mắt ông lăn ra, ông cười, đi đến xoa đầu cậu: "Thần Thần, cháu ngoan, ông nội thật có lỗi."
Cậu gật đầu, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng đã nhu hoà lên một ít: "Mommy chưa bao giờ nói xấu ngài, Mommy nói ngài rất đẹp lão và tài giỏi.

Chuyện của ngài và Daddy là chuyện người lớn, làm cháu như con không nên nghe người ta nói cho dù là sự thật cũng không nên ghét ngài.
Mommy nói ngài rất cố gắng làm lành với Daddy, con cảm thấy Daddy không căm hận ngài chỉ là không thể chấp nhận ngài ngoại tình, đó là lí do con mặc kệ ai nói gì ngài, con mặc kệ ngài lúc trước ra sao ngài vẫn là ông nội của con."
Lăng lão gia xúc động ôm chặt cậu, từ lúc Tư Tuyết mất Ngạo Thiên quay lưng với ông, con của ông lại ra vẻ mặt ác ý với ông.
Từ rất lâu không ai nói đúng tâm trạng ông như vậy, ông có lỗi với Tư Tuyết có lỗi với anh.
Ông rất yêu Tư Tuyết, lúc bà ra đi ông đã say sỉn đau lòng khi ngủ mơ thấy bà đến bây giờ vẫn vậy.
Chưa được bao lâu sau khi Tư Tuyết mất thì Mã Anh đột ngột dẫn theo một cậu nhóc kém Ngạo Thiên 2 tuổi, ông đau đầu đem đi xét nghiệm ADN rồi lại có kết quả mà ông không muốn.

Đứa con này là của ông nên ông mới kết hôn với Mã Anh.

Mã Anh này bí mật sau lưng ông đẻ ra đứa con không nên xuất hiện ở trên đời này, hèn chi cả 1 năm không đi tìm ông, ra là mưu đồ.
Mã Anh này hèn hạ, Tư Tuyết chưa chết bao lâu đòi cưới, khóc lóc xin xỏ ông chết cũng không buông tha cho ông.

Nếu nói Mã Anh hèn hạ cũng nói ông là đê tiện, vì ông cũng sau lưng bà qua lại với người phụ nữ âm hiểm này.
Chỉ là chán cơm thèm phở, nhưng không ngờ một câu xin lỗi cũng không thể nói với vợ của ông, ông có lỗi.

Ông luôn cảm thấy hận mình, căm ghét Mã Anh.
Vì Mã Anh này hại gia đình ông tan nát, người ông yêu nhất ra đi mà ôm hận ông trong lòng, con trai ông yêu thương nhất, ông toàn tâm toàn ý dạy dỗ nên người lại hận ông thấu xương.
Đó là cái giá đắt mà ông phải trả, tội lỗi của ông không thể tha thứ..

cái gì mà hứa chỉ yêu một mình Tư Tuyết, ông lại...
Lăng lão gia lộ ra ánh mắt u buồn trống rỗng, ông nhìn cậu, xoa xoa đầu cậu.

Ông kể ra quá trình quen biết Tư Tuyết.

Giọng của ông nghẹn ngào, nỗi đau đớn của ông.
Ông nói với Thần Thần: "Ta là bất đắc dĩ cưới Mã Anh, đàn ông Lăng gia yêu một là yêu suốt đời suốt kiếp, Tư Tuyết bà nội của con luôn là người ta yêu không thay đổi." Những giọt nước mắt ông cất bao lâu nay lại ào ra.
Thần Thần cảm nhận được nỗi xót xa trong lòng ông.
Giờ đây không phải là Lăng lão gia kiêu ngạo, bản lãnh chỉ là đàn ông si tình nhớ mong về người vợ đã mất.
Ở ngoài cửa là Ngạo Thiên và Vy Vy, cô nghe Thần Thần nói liền xúc động, cô ôm chặt lấy anh khóc thút thít.
Ngạo Thiên ôm cô, cửa khép nhỏ anh nhìn vào, nước mắt ông chảy ra nhưng anh không thể đối diện tha thứ ông.
Anh vuốt ve tóc cô, hôn lên mái tóc, anh không nói gì chỉ để cô khóc ướt sũng cả áo.

Ngạo Thiên nghĩ trong đầu con của anh đúng là thông minh.
Nhìn ông khóc mà anh đau lòng, mẹ, nếu như ngài là con ngài sẽ làm gì? Mẹ ở nơi đó có vui không? Khi biết ông ấy nói như vậy ngài có hạnh phúc không? Con có thể tha thứ cho tội lỗi đầy mình của ông ta?
Anh nâng cằm cô hôn lên môi.

Đôi mắt u buồn của anh, Vy Vy nhìn anh, trông anh rất tệ, cô ôm lấy anh.

Bàn tay của cô sờ lên mặt anh.

Cô dịu dàng nói: "Thiên, có em ở đây.

Em hiểu hiện tại tâm trạng của anh như thế nào."
Ngạo Thiên gật đầu ôm chặt cô: "Em thấy anh rất bất hiếu? Anh không thể tha thứ, chỉ cần nhớ đến bà ấy anh lại tức giận mắng xỏ ông ấy.

Ông ấy luôn tìm mọi cách để tiếp cận anh chỉ để nhìn thấy anh, cho dù là làm cách hèn hạ khiến cho anh chán ghét ông." Anh cười khổ nói.
Phải, nếu ai để ý sẽ cảm thấy ông toàn làm những việc đối nghịch với anh, khi anh mắng xỏ ông cũng không nói gì.

Chỉ nói "Con" một tiếng rồi cứng họng.
Đây là người ba cảm nhận được con trai chán ghét ông, nếu muốn gặp anh và nghe giọng anh nói chuyện với ông thì ông phải khiến cho anh nổi giận.
Vì mối quan hệ của cả hai không có đặt ở tình cảm cha con nữa rồi, mà là kẻ thù hại chết mẹ của anh.
Vy Vy buồn bã nhìn anh, anh như vậy làm cho cô không vui.

Cô nắm lấy tay anh cười: "Lão công, đừng buồn nữa.

Nào, xuống dưới nhà chờ hai người họ.

Em gọt trái cây cho anh ăn."
Anh hôn lên môi cô: "Được thôi bà xã đại nhân." Hai người nắm tay nhau, đi từ từ vì lo sợ cô ngã.


Anh chu đáo chăm sóc cô từng li từng tí, anh sẽ không bao giờ tiếp diễn sai lầm nghiêm trọng đó của người cha đó của anh.
Anh không muốn có lỗi với cô, anh không muốn cô đau lòng, anh chỉ muốn cô tin tưởng giao cho anh mọi việc.

Khi nghe người đàn ông trên công ty nói khi đẻ rất rất đau, làm cho anh lo lắng hơn.
Anh vẫn chưa mong muốn nghe tiếng hét đau đớn đó, nếu được anh muốn thay cô gánh nỗi đau đó.

Nghĩ tới thôi đã cảm thấy áp lực, chắc đến lúc đó anh sẽ phát điên mất.
Bên trong Thần Thần vỗ vỗ lưng ông: "Ngài khóc sao? Con thấy ngài luôn vẻ mặt tự tại bây giờ lại khóc thật là không quen a."
Ông buông lỏng thân hình nhỏ bé ra, ông cười: "Con tha thứ cho ta được không?"
Cậu lắc đầu: "Nếu ngài thật sự biết sai thì người ngài hỏi là Daddy và Mommy, chúng ta có thể hạnh phúc con rất vui nhưng nếu không thể thì con rất tiếc."
Ông gật đầu.

Cậu nắm tay ông xuống dưới nhà, Vy Vy đang gọt trái cây để trên bàn.
Cô nhìn ông và Thần Thần: "Lão gia, con vừa gọt, trái rất tươi ngài xuống ăn với Ngạo Thiên."
Lăng lão gia gật đầu.

Ông ngồi xuống, nhìn Ngạo Thiên.

Ông đang chờ Ngạo Thiên la mắng ông nhưng sao anh lại không nói gì.
Anh không nhìn ông chỉ chăm về tivi, ông nhìn Vy Vy và Thần Thần.

Hai người cười với ông.
Vy Vy này bị ông la quá nhiều nên đầu bị úng nước, ông đối xử với cô như vậy mà cô lại không nói hay đòi công bằng.
Lăng lão gia bỏ miếng táo vào miệng: "Ta quyết định rồi, nếu con yêu vợ con ta không ý kiến.

Ta cũng không muốn Kiều Mỹ làm con dâu nữa."
Ngạo Thiên nhìn ông: "Cho dù ông có bắt tôi cưới Kiều Mỹ đó tôi thà từ bỏ tài sản Lăng gia."
Ông gật đầu, cười khổ: "Ta biết, bà nội con cũng thích cháu dâu này nên ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta có điều kiện."
Ngạo Thiên hỏi: "Điều kiện?"
Lăng lão gia nhìn Thần Thần rồi sang nhìn anh: "Ta muốn chơi với Thần Thần bất kì lúc nào." Ông đưa bản thiết kế ra: "Đây là bản do cháu nội của ta vẽ, ta muốn mặc nó."
Ngạo Thiên cầm lấy, anh gật đầu: "Được."
Ông đứng dậy nhìn Vy Vy: "Ta có lỗi với con.

Ta không mong con sẽ tha thứ, con cứ việc hận ta nếu con muốn." ông bình tĩnh nói.
Vy Vy ngạc nhiên, cô lắc đầu, cười gượng: "Lão gia, con không để trong lòng.

Người một nhà không giận nhau quá lâu."
Thần Thần thở dài, Vy Vy chỉ vô mũi cậu, cười phốc: "Già quá rồi." Cô cười.
Thần Thần xoa xoa mũi, cậu lè lưỡi.

Ông nói: "Vậy ta về." Ngạo Thiên nghe liền nói: "Cũng trưa rồi, Vy Vy đang nấu ăn, ông ở lại ăn đi."
Lăng lão gia nhìn cậu, trong lòng xúc động, lâu rồi cậu mới mời ông ăn cơm.

Ông vui vẻ nói: "Được." Ông nhìn sang Vy Vy chỉ thấy cô gật đầu cười.
Ông nói với Vy Vy: "Có thể gọi ta là bá phụ, không cần gọi lão gia."
Vy Vy cúi đầu: "Vâng."
Bốn người vào phòng bếp, như thường ngày anh kéo ghế ra cho Vy Vy và bồng Thần Thần lên ghế ngồi.
Chỉ khác mọi ngày anh kéo ghế ra cho Lăng lão gia, ông kinh hỉ ngồi xuống: "Cảm ơn."
Ngạo Thiên lạnh lùng nói: "Không cần khách sáo." Ông nhìn Vy Vy, cô đã làm thay đổi con ông.
Ông mới phát hiện ra Vy Vy là người vợ người mẹ tốt xứng đáng bước vào Lăng gia, tay nghề nấu ăn rất cao.
Lăng lão gia nhìn nụ cười của Ngạo Thiên đối với gia đình nhỏ này, ông cảm thấy ấm áp.

Từ khi cô xuất hiện anh không còn là một người máu lạnh thay vào đó là lại là đứa con thật sự của ông lúc trước, ông rất nhớ nó.
Mắt ông ướt, nhưng phải kiềm vì đàn ông khóc quài thật là không ra gì a.
Cả bốn người ăn vui vẻ cười nói với nhau.
Bên phía Mã Anh khi nghe đến liền tức giận, bà làm bao điều để ông căm ghét Ngạo Thiên.

Ông không những không ghét anh mà từ trước tới giờ Mã Anh và ông luôn luôn ở riêng, ông luôn nói mớ gọi tên Tư Tuyết.
Ông chỉ yêu thương Ngạo Thiên, còn Quốc Vĩ không có nỗi một phần tài sản của Lăng gia, tất cả tài sản đều đứng tên Ngạo Thiên.

Anh là người sở hữu nó.
Mã Anh thấy ông và Ngạo Thiên đã lâu không nghiêm túc nói chuyện chỉ có mắng mỏ, bà tưởng sẽ có lúc ông không quan tâm Ngạo Thiên nữa và chuyển cho Quốc Vĩ nhưng bà đã sai.
Tư Tuyết kia đã chết tại sao ông chỉ yêu ả ta, còn Mã Anh bà thì sao? Bà căm hận, chết rồi nhưng vẫn như đĩa bám dai.
Lăng lão phu nhân biết bà liền cười, bà đã chờ người thay đổi cuộc sống của Lăng gia trở nên tốt hơn từ rất lâu rồi.
Bà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không hổ là cháu nội của bà có một người vợ và người con tốt, không thể không nhớ đứa bé trong bụng.
Nếu cứ như vậy mãi thật tốt, Ngạo Thiên đấu đá với ông đã được gần 20 năm giờ thì tốt rồi.