Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 14: Bắt Cóc






Tiểu Y sửng sốt: "Vy Vy, cậu, đó là.." Vy Vy gật đầu.
Tư Hào nhìn cô: "Em có thai với ai?" Vy Vy lắc đầu không trả lời, cần gì phải nói.
Chẳng phải cô và Ngạo Thiên đã không còn liên quan tới rồi sao?
Vy Vy nhìn Tư Hào, Tư Hào ánh mắt đượm buồn: "Vy Vy, em không hiểu được ý tứ của anh hay em đang né tránh nó."
Vy Vy gật đầu: "Xin lỗi Tư Hào, em với anh chỉ dừng ởmối quan hệ này được không?"
Tư Hào nắm chặt tay cô nói: "Em không có lỗi, anh chấp nhận đứa bé, anh sẽ vì hai người.

Anh không màng quá khứ."
Cô chạm nhẹ vào tay anh: "Tư Hào, em phải có trách nhiệm với con mình.

Em sẽ giữ đứa bé đồng thời cũng không tiếp nhận tình cảm của ai cả."
Thượng Hữu Anh chạy đến: "Vy Vy!"
Cô cau mày: "Anh tới đây làm gì?"
Thượng Hữu Anh bị Tiểu Y chặn lại: "Thượng tổng, anh là có ý gì chạy vào đây làm loạn sao?"
Hữu Anh đứng đó nói: "Em không sao chứ?" Tư Hào giận dữ: "Cậu lăn đi."
Hữu Anh mắng mỏ Tư Hào: "Anh là cái thá gì mà không cho tôi gặp Vy Vy."
Hai người tính đánh nhau, Vy Vy la lên: "Đủ rồi." Cô thở hổn hển: "Biến, biến hết đi.

Để Tiểu Y ở lại.

Hai người thích đánh thì ra ngoài mà đánh."
Hai người im lặng, đi ra ngoài.
Tiểu Y nhìn cô, cô cười khổ: "Tiểu Y, đừng nói Ngạo Thiên biết nhé."
Tiểu Y hỏi: "Tại sao?" Rõ ràng đây là trời muốn hai người tái hợp, cô làm sao lại trốn tránh.

Vy Vy nói: "Tôi và anhấy sẽ không có kết quả tốt đẹp, thà như vậy dứt khoác sớm."
Tiểu Y gật đầu: "Được rồi."
Bên phía Ngạo Thiên.
Tống Thành chạy đến chỗ Ngạo Thiên: "Tổng giám đốc, cô Hạ Vy Vy ngất xỉu ở cửa hàng tiện lợi cô ấy đang làm, may mà có nhân viên tốt bụng hộ tống cô ấy.

Cô Ninh Tiểu Y và Doãn Tư Hào đến đó, Thượng Hữu Anh cũng tới thăm cô.

Hai người đó gây với nhau liền bị cô ấy đuổi đi.

Chỉ còn Ninh Tiểu Y ở đó."
Anh đập bàn, lo lắng, anh đứng bật dậy nhưng rồi lại thôi.

Cô ấy không muốn thấy anh.
Anh từ lúc không có Vy Vy, anh chỉ làm làm làm và làm.

Làm đến kiệt sức, đôi khi uống say cả đêm.


Dạ dày liên tiếp đau, bác sĩ bảo không được uống nhưng anh vẫn cứ uống.
Sáng ngày mai Tiểu Y đến đón cô xuất viện.

Cô và Tiểu Y nói chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên Tương Tư chạy đến, quỳ xuống van xin khóc lóc ỷ oi: "HạVy Vy, xin tha thứ cho tôi, tôi đáng chết." Cô tát vào mặt mình sưng húp lên.
Mọi người bàn tán, Tương Tư này là đang làm khó ép cô.

Vy Vy cau mày.

Tiểu Y vỗ vỗ vai Vy Vy, cô nhìn Tương Tư: "Cô đứng lên đi."
Tương Tư nói: "Xin cô đó, tha cho Tương gia chúng tôi, Lăng tiên sinh suốt hai tuần nay làm cho Tương gia chúng tôi sống không bằng chết."
Cô thờ ơ: "Vậy thì liên quan gì đến tôi."
Tương Tư ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: "Lăng tiên sinh anh ấy nói cô hận anh ấy đến mức muốn cắt đứt quan hệ."
Tim cô cảm thấy nhói, anh tại sao phải như vậy.

Cô có gì tốt, tại sao? Anh là thật sự yêu cô.
Tiểu Y nhìn Vy Vy, xem ra Ngạo Thiên thật sự yêu cô ấy chân thành.

Hai người đều có nhau nhưng tại sao lại thành ra như vậy, cô không khỏi buồn dùm cô.
Vì cô cũng yêu người đàn ông đó rất lâu..

nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Vy Vy kiềm lòng, lạnh nhạt mởmiệng: "Sau đó.." Cô hận Tương Tư khiến cô và anh không thể bên nhau, con của cô không có gia đình trọn vẹn.
Tương Tư nói: "Sau đó anhấy nói muốn đem Tương gia muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.

Anh ấy nói nếu cô tha thứ cho Tương gia anh ấy sẽ bỏ qua cho chúng tôi.

Cầu xin cô."
Vy Vy tức giận: "Vậy thì xin lỗi, tôi không tha thứ nỗi."
Tiểu Y nhìn cô, cô biết Vy Vy sẽ đồng ý tha cho Tương gia nhưng vì lí do gì cô lại không đồng ý nữa.
Tương Tư khuỵ ở đó, ánh mắt đầy căm hận, cô nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Vy Vy cô đã cút ra khỏi cuộc sống Ngạo Thiên nhưng tại sao trong tim anh ấy luôn có hình bóng cô, vì cô mà Tương gia chúng tôi thành ra như vậy.

Tôi sẽ không tha thứ cho cô.
Tương Tư nhấc máy gọi điện: "Alo tôi có chuyện cần nhờ các cậu, làm tốt sẽ có thưởng."
Bên Vy Vy, Tiểu Y nhìn cô chằm chằm: "Tôi biết cô sẽ tha thứ cho Tương gia, nhưng sao lại đổi ý rồi."
Vy Vy nói: "Đúng, nhưng cô ta làm cho tôi và anh ấy thành ra như vậy, con của chúng tôi lại không có người ba.

Tôi hận không thể giết cô ta." nước mắt rưng rưng.
Tiểu Y liền đổi chủđề: "Thôi nè, ở nhà cậu tôi có nấu đồ bổ cho cậu và đứa bé."
Vy Vy gật đầu cười: "Cảm ơn cậu." Tiểu Y lè lưỡi: "Con của cậu là con nuôi của tôi, không có ba nhưng có hai người mẹ xinh đẹp được không, haha." Tiểu Y cười lớn

Vy Vy cười phốc: "Đúng."
Từ khi nào mối quan hệ của hai người từ bình thường trở nên thân thiết, Tiểu Y xinh đẹp tốt bụng.

Cô rất cảm động a.
Tiểu Y luôn làm đối xử tốt với cô, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Đã qua 1 tuần, Tư Hào bị cha của anh điều qua nước ngoài, Tư Hào không thể gặp mặt cô.

Anh gửi tin nhắn:
[Nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gửi email cho anh, anh đi rồi sẽ về, em giữ gìn sức khoẻ.

Em thích gì cứ nói anh, anh sẽ mua quà cho em.]
Cô gửi lại:
[Được, cảm ơn anh Tư Hào.

Anh đi sang đó đừng có phá phách chơi bời nhé.]
Vy Vy đứng dậy, cô ra phòng bếp thấy Tiểu Y.

Tiểu Y nói: "Cậu rửa tay mau ăn này."
Vy Vy cười: "Cậu cứ qua thăm tôi nhiều như thế, Cao Lãng của cậu sẽ trách tôi."
Tiểu Y nhăn mặt: "Không không, đường đường là mẹ nuôi của cục cưng trong bụng cậu.

Phải có trách nhiệm bồi bổ, chăm sóc cậu chứ." Cô cười.
Vy Vy gật đầu: "Phải, phải.

Tôi đi đây một lát, cậu ở đây nhé."
Tiểu Y nói: "Để tôi đi cùng cậu, cậu đang mang thai." Vy Vy lắc đầu: "Không cần đâu, tôi ra mua đồ gần đây mà, sẽ vào nhanh thôi."
Tiểu Y đành chịu, cô đồng ý.

Vy Vy ghé vào tiệm bánh để mua cho Tiểu Y bánh kem dâu cô yêu thích.
Vy Vy gần đến nhà thì bị người lôi vào con hẻm.

Cô la lên: "Anh là ai? Sao lại bắt tôi."
"Ưm." Cô bị chuốc thuốc mê ngất đi.
Cô mở mắt dậy, toàn thân nằm dướt đất, chân tay đều bị trói chặt: "Đây là ở đâu?" Ngôi nhà này cũ kĩ, đầy bụi và tơ nhện, thật đáng sợ.
Tiếng người bước chân vào, cô nhắm mắt.

Hai người đàn ông đang nói chuyện.: "Cô ta vẫn chưa tỉnh dậy, cô ta chẳng biết đắc tội gì Tương gia mà phải bắt buộc chúng ta phải giết ã."
Tương gia? Cô tức giận, Tương Tư chính là cô.
Đàn ông kia trả lời: "Miễn sao chúng ta làm xong nhiệm vụ rồi lấy tiền thôi."
Đã tối, Tiểu Y tìm kiếm cô, đâu rồi sao không thấy.


Cô đã đi đâu.

Hiện tại Vy Vy đang mang thai, Vy Vy mà có bề gì là Tiểu Y cô đây chết chắc.
Cô gọi điện cho Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên, tôi muốn gặp anh." Giọng cô gấp gáp.
Ngạo Thiên bên đó đang uống rượu, anh cứ suốt ngày say xỉn hỏi cô: "Chuyện gì?"
Cô mắng anh: "Vy Vy có chuyện rồi, anh suốt ngày uống rượu, bộ anh không uống anh chết hả?"
Ngạo Thiên hoảng hốt, anh đứng dậy: "Cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở nhà Vy Vy, cô ấy.." chưa kịp nói Ngạo Thiên đã cúp máy.
Cao Lãng và Dương Minh cũng đến đó.
Tiểu Y khóc lóc, Cao Lãng ôm lấy cô dỗ dành.

Ngạo Thiên mở cửa, mồ hôi ướt cả áo: "Vy Vy có chuyện gì?"
Tiểu Y nức nở: "Vy Vy lúc trưa nói muốn đi ra ngoài một lát, tôi..

tôi có nói muốn đi theo cô ấy nhưng cô ấy không chịu.

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ về lập tức nhưng đến giờ không thấy đâu.

Cô ấy để điện thoại ởnhà."
Tống Thành chạy vào: "Tổng giám đốc, đã điều tra được cô Hạ đã ghé vào tiệm bánh.

Đây là bánh mà cô ấy mua.

Camera quay lại khi cô ấy đang đi bị lôi vào con hẻm chuốc thuốc mê, trói cô ấy lên xe." Tống Thành đưa bánh ra.
Tiểu Y hoảng hốt, cô ngã khuỵ xuống đất: "Vy Vy mua bánh cho tôi, loại bánh đó là loại bánh tôi thích nhất."
Cao Lãng quỳ xuống vỗ về cô: "Em đừng lo, Ngạo Thiên sẽ cứu cô ấy." Trước giờ dù chuyện gì cô ấy đều kiềm nén nước mắt, không bộc lộ ra vẻyếu đuối nhưng hôm nay sao lại...
Tiểu Y lau nước mắt: "Nhưng cô ấy đang mang thai, cô ấy không thể có chuyện gì."
Ngạo Thiên sửng sốt quay sang nhìn cô, anh la lên: "Cái gì? Vy Vy mang thai?"
Tiểu Y gật đầu: "Phải, là con của anh."
Ngạo Thiên quát: "Tại sao không ai nói cho tôi biết, các người bị câm sao? Vy Vy của tôi có bề gì các người đi chết hết đi."
Mọi người đều im lặng không nói gì.

Ai ai cũng nhìn Tiểu Y vì chẳng ai biết chuyện Vy Vy đang mang thai.
Tiểu Y nói: "Vy Vy nói không thể đểcho anh biết cô ấy mang thai, cô ấy tình nguyện sinh ra.

Cô ấy nói cô ấy thừa nhận đã yêu anh, nhưng không biết đối diện với anh thế nào.
Cô ấy hận Tương Tư vì làm cho con của cô ấy không có cha, cô ấy thì không có chồng."
Ngạo Thiên nghe "Con của cô không có cha, cô không có chồng." lòng anh đau nhói.
Anh cắn môi, tại sao cô phải luôn chịu đựng một mình, tại sao?
Tiểu Y chợt nhớ ra: "Tôi biết ai bắt côấy rồi."
Ngạo Thiên quay sang nhìn cô: "Ai!"
Tiểu Y kể ra lần Tương Tư gặp hai người quỳ xuống cầu xin: "Sau khi Vy Vy không đồng ý tha thứ tôi có xoay người nhìn cô ta, ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận, như muốn giết Vy Vy."
Ngạo Thiên lập tức chạy đi.

Dương Minh chặn cửa: "Cậu không được gấp gáp."
Ngạo Thiên quát: "Cậu biến đi, Vy Vy đang chờ tôi, côấy chắc đang rất sợhãi."
Dương Minh nói: "Nếu cậu kiếm Tương Tư cô ta sẽ kêu người lập tức giết Vy Vy đó, cậu muốn cô ấy chết sao?"
Chậc, anh ngồi xuống đất: "Vậy phải làm sao? Cô ấy, con của tôi."

Lăng lão phu nhân nghe tin liền chạy đến, bà tức giận nhìn anh: "Con bé tại sao lại thành ra nhưvậy?"
Ai cũng trầm mặc im lặng không hé nửa câu.

Ngạo Thiên nhìn bà: "Bà nội." Ánh mắt của anh tràn đầy sự buồn bã.
Bà nhìn anh mà lòng đau thắt, từ lúc TưTuyết con dâu tốt của bà đã mất đi thì Ngạo Thiên thay đổi hoàn toàn, chẳng có cảm xúc.
Giờ đây vẫn như vẻ mặt năm đó, chỉcó hoảng sợ, lo âu, cũng có phẫn nộ.
Bà trách móc cậu: "Con xem con đã làm ra chuyện gì đi, con nhỏ Tương Tư của con đúng là nghiệp chướng cho Lăng gia chúng ta."
Ngạo Thiên nói: "Con và cô ta chẳng có gì cả, con cũng không ngờ cô ta dám động thủ với Vy Vy ngay địa bàn của con."
Bà đau lòng: "Cháu dâu của ta, cháu cố của ta.

Ta đã già yếu, ta bất lực nhìn con bé bị bắt..

con hãy mau chóng cứu con bé về.

Nếu con bé và cháu ta có mệnh hệ gì, lập tức loại bỏ Tương gia.

Cho chúng nó ởtù cả đời đi.

Con nhỏ đó ai cho nó cái gan đó!" Bà quát lên.
Ngạo Thiên thẳng thừng nói: "Bà nội không cần căn dặn, sau khi cứu Vy Vy.

Con sẽ cho Tương gia sống không bằng chết." Anh nhìn qua những người hầu và bảo tiêu: "Đồng thời con sẽ quét dọn cái đám người vô dụng này."
Ai ai cũng giật mình, hoảng sợ, Lăng lão phu nhân rất ít khi tức giận như vậy.

Lần này mà Vy Vy có gì mọi người cũng không yên thân.

Ngạo Thiên đã nói nhất định sẽ làm.
Mọi người nhìn anh, cô và đứa bé đều rất quan trọng với anh.

Nếu hai người có bề gì anh sẽ hận mình nhất.
Tống Thành chạy vào: "Tổng giám đốc, đã tra được cô Hạ đang ở khu nhà hoang ở phía sau núi."
Ngạo Thiên lập tức đứng dậy: "Đi, đi nhanh!"
Dương Minh nói: "Tôi đi với cậu, Lãng cậu ở đây với Tiểu Y.

Tiểu Y tôi và Ngạo Thiên sẽ đưa cô ấy về."
Lăng lão phu nhân ngồi ở đó thấp tha thấp thỏm: "Ngạo Thiên, Dương Minh, ta trông vào hai con."
Anh gật đầu, Dương Minh kiên định nhìn bà: "Vâng."
Tiểu Y nói: "Tôi sẽ chờ." Cô vẫn ngồi dưới đất, Cao Lãng đỡ cô dậy.

Tiểu Y, em khóc như vậy anh rất đau lòng.
Đến khu nhà hoang, anh và Dương Minh bước xuống.

Anh hỏi: "Là ở đây?"
Tống Thành nói: "Vâng."
Ngạo Thiên nhìn Dương Minh, Dương Minh nhìn Ngạo Thiên, hai người gật đầu sao đó tiến vào.
Vy Vy hãy chờ anh.

Con yêu con phải bảo vệ mẹ của con.