Hai ngày nữa cung Âu trở về nước, cô còn chưa chọn xong quà tặng.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ấn ấn tai nghe Bluetooth, trạng thái trò chuyện vẫn duy trì, bên kia Cung Âu không hề có một chút âm thanh, phỏng chừng cũng giống như cô hiện tại, đem Microphone đóng, đang bận chuyện khác.
Qùa tặng.
Quà tặng.
Chọn quà gì đây chứ, ai biết Cung Âu sẽ thích cái gì, người như hắn cái gì mà chẳng có.
Cô không cầy đồ mình đưa hắn sẽ thích, chỉ cần hắn không nổi nóng là được, dù vậy nhưng cô vẫn không nghĩ ra được nên tặng cái gì.
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến đau đầu, trên tay cầm một cái túi xách, đi lung tung không có mục đích trên đường, đi ở lạnh như nước trong bóng đêm.
Bỗng dưng, cô dừng bước lại.
Phía trước bên cạnh đường mấy chiếc xe Van đang đỗ, có mấy người đứng túm năm tụm ba bên xe, đều khiêng hoặc ôm máy camera cực lớn đúng xung quanh, đang hướng về nơi nào đó quay.
Lúc Tiểu Niệm đứng ở một bên, theo bọn họ quay chụp góc độ liếc mắt một cái.
Chỉ thấy phố đối diện chính là khách sạn Hoàng Quan Giả Nhật nổi danh nhất S thị, phía trước đại sảnh giờ khắc này ánh đèn lóa mắt đáng chú ý, một cái thảm đỏ từ cửa chính khách sạn kéo dài đến ven đường.
Mấy chiếc siêu xeg liền đứng ở cửa.
Từ bên trên xe bước xuống chính là người quen, là người Thời Tiểu Niệm quen lại như không tính là người quen, đúng, hiện tại cũng chỉ có thể nói là người quen.
Bởi vì pháp luật trên, giữa bọn họ đã không có bất kỳ quan hệ gì.
Cha nuôi mặc đồ Tây thẳng tắp nắm tay mẹ nuôi Mân Thu Quân từ xe hăng hái hướng đi vào khách sạnm dáng vẻ huênh hoang tự đắc.
Ngay sau đó, là cha mẹ Mộ Thiên Sơ, đôi vợ chồng một thân quý khí, lúc đi so với Thời Trung có vẻ khiêm tốn hơn.
Cách một con đường, Thời Tiểu Niệm không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ yêu nhau cực kỳ.
Là bọn hắn.
Thời Tiểu Niệm đứng bên đường, ngón tay nắm chặt túi xách.
Một bên các ký giả một bên chụp ảnh một bên trò chuyện
"Nhanh lên một chút, cố gắng chụp nhiều vào."
"Thời Địch đúng là một bước hóa phượng hoàng, gả tiến vào Hào Môn, lại là nữ thần làng giải trí, Thời Gian một bước lên mây, ngươi xem, yến tiệc cũng là gia đình Thời Gia đi ở phía trước."
"Ngươi biết cái gì, ta nghe nói cha Thời Địch là vì vị trí tổng giám đốc của Mộ thị thái tử gia mà bỏ khá nhiều công sức."
"Ta ngược lại thật ra nghe nói, món ăn ở khách sạn này phi thường đắt giá, ngon miệng, có thể ăn một cái là tốt rồi."
"Xin nhờ, nhà người ta tổ chức yến tiệc, làm sao mời phóng viên chúng ta a."
"Ôi chao, ai, ôi, đồng dạng là người, có người từ bé đã được sinh ra trong gia đình giàu có lắm tiền nhiều thế, mà chúng ta cũng chỉ có ở đây uống sương hứng gió canh chụp ảnh."
"..."
Tiệc gia đình.
Hóa ra là tiệc gia đình.
Thời Tiểu Niệm nhìn những người kia đi vào cửa chính khách sạn, nhìn Thời Địch tay vẫn kéo Mộ Thiên Sơ, cùng mẹ nuôi các nàng nói rồi gì đó, chọc cho mấy cái trưởng bối dồn dập cười to.
Gia đình hoà thuận sao
Thờì Gia là rất hoà thuận, đem cô đoạn tuyệt quan hệ thì càng hoà thuận rồi.
Thời Tiểu Niệm cả người như cọc gỗ bị cắm xuống đứng ở nơi đó, nhìn bố mẹ nuôi bọn họ đi vào khách sạn, cái cảm giác này lại như khi còn bé cô bị đưa tới nhà họ hàng, sau đó nhìn bọn họ mang theo Thời Địch đi du lịch
Cô họ Thời, nhưng là người ngoài lớn nhất Thời gia.
Mộ Thiên Sơ thoạt nhìn cùng Thời Địch chung đụng vẫn cứ rất ân ái, hắn còn nói cái gì phải giúp cô, nói cái gì cho hắn thời gian một tuần, đồng thời nhảy ra ván cờ này cũng không biết là thật hay giả.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt về phía bên ánh điện huy hoàng của khách sạn, rồi từ từ rời đi.
Lại như lúc nhỏ, bố mẹ nuôi mang theo Thời Địch đi chơi, cô không khóc cũng không náo, yên lặng mà chịu đựng.
Không phải là không muốn náo, cô hiểu rõ, náo loạn cũng vô dụng.
Cuộc đời của cô tựa hồ luôn như vậy, đối mặt lúc biến cố, cô đều không có sức chống cự, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đối mặt bố mẹ nuôi là như thế này, đối mặt Cung Âu cũng giống như vậy.
Cô đi một mình ở trên đường, đi ngang qua một quán đồ nướng.
"Ông chủ, cho tôi một lon bia cùng mấy xiên nướng."
Thời Tiểu Niệm dừng bước lại, hướng ông chủ nói.
Trong quán đồ nướng tiếng người huyên náo, náo nhiệt cực kỳ, cô ngồi ở trong đó nhưng đặc biệt quạnh quẽ cô đơn.
Cô một thân một mình ngồi ở chỗ đó, mở ra một lon bia liền hướng về trong miệng uống, tư vị cay đắng ở trong miệng cô khuếch tán ra dần.
Một lon.
Hai lon.
Ba lon.
Đẩy những lon bia cái rỗng tuếch, Thời Tiểu Niệm lấy túi xách, thừa dịp ý thức còn có mấy phần khi tỉnh táo lên tính tiền rời đi.
Cô không thể say.
Bằng không, Cung Âu gọi điện thoại đến lại phiền phức.
"Ha ha."
Thời Tiểu Niệm đi trên đường, nghĩ đi nghĩ lại liền ngây ngốc một nở nụ cười, gương mặt ửng đỏ tự mình trào phúng.
Cô thực sự là người thất bại, bố mẹ nuôi vứt bỏ cô, cô không thể phản ứng; Thời Địch thiết kế cô, cô không thể làm gì; Cung Âu tự dưng hoài nghi cô, đem cô 24/24 giờ giam lại đến gió thổi không lọt, cô cũng không thể làm gì
Thời Tiểu Niệm, chừng nào thì mày mới có thể hết khổ, đến lúc nào mới có thể song theo ý mình.
Thời Tiểu Niệm cười chính mình, bước chân loạng choạng đi về rìa đường.
Bỗng nhiên, cô xoay người.
Phía bên tay phải của cô khu vực quảng cáo siêu lớn, ánh đèn sáng tỏ đến chói mắt, trên biển quảng cáo là hình ảnh nhãn hiệu nước hoa, sản phẩm mới mà Mộ thị mới tung ra
Thời Tiểu Niệm có chút ngây người liếc mắt nhìn.
Thật giống với loại nước hoa mà Mộ Thiên Sơ đề cử cho cô, nói thích hợp với cô.
Trên biển quảng cáo, lọ nước hoa so với người cô còn cao hơn, chiếc lọ được thiết kế vô cùng tinh xảo hoa lệ, miệng lọ có dáng dấp như thiên thần nhỏ bé, hai tay khum lại tạo dáng hình trái tim,nhìn qua thì có một phần cảm giác xa hoa, bên trong bình là màu nước hoa màu hồng nhạt, đẹp đến mê người.
Bên cạnh lọ nước hoa là lời tựa đề
Một câu nói rất đơn giản.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn lời quảng cáo kia, một lúc lâu cũng không lấy lại được tinh thần.Một trận gió đêm ập đến, làm tung bay làn váy cảu cô, thổi loạn mái tóc dài của cô, tóc dài che qua con mắt, mê hoặc tầm mắt của cô.
Chỉ nguyện làm em nghĩ lên.
Cực kỳ lâu, người đi đường không ngừng đi qua người cô.
Cô còn ngây ngốc nhìn tấm biển quảng cáo lớn, nhìn lời tựa trên quảng cáo.
Nhớ tới
Ai vì ai nhớ tới
Mộ Thiên Sơ, anh có biết hay không, anh còn thiếu ký ức về tôi, lại còn dám nói khoác không biết ngượng ở trên quảng cáo nước hoa viết lên cái lời tựa như vậy.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, gió đêm thổi đi cảm giác say của cô, cô gõ gõ đầu, tiếp tục rời đi.
Xoay một cái quá mặt, cô chỉ thấy một chiếc xe thể thao Porsche màu trắng đứng ở ven đường, Mộ Thiên Sơ an vị ở chỗ ghế lái, một đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Thời gian ở đây bỗng nhiên bất động.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn người trên xe, không thốt bất kỳ thanh âm gì.
Mộ Thiên Sơ lẳng lặng mà nhìn cô, gió thổi lên làn váy cô, cô đứng ở nơi đó dáng ngọc yêu kiều, cảm giác đặc biệt thanh thuần.
Phía sau cô, trên ánh đèn quảng cáo, một hàng chữ như ẩn như hiện.
Thiên thần của tôi, chỉ nguyện làm em nghĩ đến.
Một chữ "Muốn", để Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa không nhận rõ hiện thực cùng quá khứ, cứ như vậy đứng đầu đường ngây ngốc nhìn người trên xe, trên gương mặt thanh nhã lộ ra vẻ mê man, lẩm bẩm, "Anh là Thiên Sơ à"
Là Thiên Sơ kia à
Là người năm đó cái gì cũng đều nhờ cậy cô, nắm tay cô, nói phải bảo vệ cô, nói muốn kết hôn với cô Thiên Sơ à
Là người kia à
"Là tôi, làm sao, không quen biết tôi" Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, đánh vỡ không khí quái dị giữa hai người.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lấy lại tinh thần, thanh âm xe chạy xung quanh lập tức tiến vào trong tai của cô, làm cho cô tỉnh lại.
Cô đưa tay ấn ấn đầu của mình, uống chút bia quả nhiên dễ dàng khiến tư tưởng người ta hỗn độn.
"Em làm sao vậy"
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt có chút lo lắng.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn hắn, trước mắt hiện ra hình ảnh hắn và Thời Địch cùng đi vào khách sạn, cô mím chặt môi, không nói một câu xoay người rời đi.
Mộ Thiên Sơ thấy tình trạng như vậy lập tức đẩy cửa xe ra xuống xe, thật nhanh đuổi theo cô, "Tiểu Niệm, em chạy cái gì"
Thời Tiểu Niệm hướng về phía tia sáng mờ ảo nơi ngõ hẻm nhanh chân đi, bước chân có chút lắc.
"Tiểu Niệm"
Mộ Thiên Sơ từ sau một phát bắt được khuỷu tay của cô, mạnh mẽ kéo cô.
"Buông tay."
Thời Tiểu Niệm hất tay của hắn ra, trên mặt có rõ ràng lạnh lùng.
"Em làm sao vậy" Mộ Thiên Sơ kinh ngạc mà nhìn cô, trước không phải còn rất tốt.
Hai người đứng an tĩnh trong ngõ hẻm, tia sáng mờ ảo, gió vừa thổi quá, mùi rượu trên người cô bay sang người hắn.
Mộ Thiên Sơ khó có thể tin tưởng được nhìn về phía cô, "Em uống rượu rồi."
Cô luôn luôn không uống rượu.
"Tôi đi trước."
Thời Tiểu Niệm cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn rời đi, cô giơ chân lên đi về phía trước, cánh tay lại một lần nữa bị Mộ Thiên Sơ kéo lại, sức Mộ Thiên Sơ khỏe, muốn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô dễ như ăn cháo.
"Tiểu Niệm, em làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì, tại sao phải uống rượu" Mộ Thiên Sơ lo âu hỏi.
Âm thanh thân thiết ôn nhu của hắn lại làm cho Thời Tiểu Niệm cảm giác say, đầu lại có một tia không tỉnh táo.