"Ôi..."
Anh Lý giật mình lùi về sau một bước, Thời Tiểu Niệm bị anh kéo suýt ngã ngược về sau, theo bản năng cô túm lấy quần anh, ánh mắt liếc về bên trong, cửa xe đẩy ra, một bóng người xông đến kéo cô vào bên trong.
"Đau quá!"
Thời Tiểu Niệm đau đớn kêu lên, cô cúi đầu, chỉ thấy bàn tay đang siết tay cô thon dài, xương ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay có gân xanh hiện ra.
Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ ngẩng mặt lên, Cung Âu đang đùng đùng nổi giận đứng trước mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm trừng mắt nhìn cô, giống như muốn lột sống cô.
"Anh sao vậy?"
Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp mở miệng, Cung Âu đã buông cô ra, đi tới trước mặt anh Lý đấm một cái.
"Ầm"
Anh Lý đột nhiên bị đánh ngã nhào vào cái cột bên cạnh, trên khoé miệng dính máu, anh phản ứng lại, đánh trả Cung Âu, hai người đàn ông đánh nhau ngay trước quán rượu.
"Anh Lý."
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, khập khiễng chạy tới phía anh, bị Cung Âu ngăn lại, cô kích động trừng mắt với Cung Âu, "Sao anh lại đánh người khác? Anh điên rồi sao?" Hắn ngày hôm nay tinh thần thất thường à
"Đúng, tôi điên rồi a." Cung Âu cười lạnh một tiếng, một cước đạp thẳng lên người anh Lý.
Anh Lý đau đớn kêu lên.
Thời Tiểu Niệm thấy thế vội vã đẩy Cung Âu ra, Cung Âu nhìn động tác của cô càng tức giận hơn, điên cuồng mà quát, "Thời Tiểu Niệm, con mẹ nó em lén lút sau lưng tôi, tôi còn chưa tính sổ, em còn dám đẩy tôi."
Anh bị đội nón xanh cả ngày còn chưa đủ sao?
Thấy cô liều mạng cứu người đàn ông kia, con mắt Cung Âu như phóng điện, tròng mắt đỏ tươi, đột nhiên anh giơ tay lên.
"..."
Thân thể Thời Tiểu Niệm nhất thời cứng đờ.
Anh muốn đánh cô?
Cung Âu oán hận trừng mắt nhìn cô, hai mắt tràn máu, bàn tay giơ lên không trung đã lâu, cuối cùng không chạm đến người cô mà chậm rãi buông tay, quay ra đá một phát vào người anh Lý, "Anh khiến người phụ nữ của tôi cắm sừng tôi, anh không muốn sống sao?"
Anh Lý bị anh đạp một cái, sức lực phản kháng cũng chẳng có, phun ra một ngụm máu.
"Anh dừng lại, anh dừng lại!" Thời Tiểu Niệm sợ sệt kêu lên, "Tôi không lén lút sau lưng anh, anh ấy là chồng của tổng biên tập của tôi, chỉ đưa tôi một đoạn đường thôi, anh dừng lại đi, anh sắp đánh chết anh ấy rồi."
"Là anh bảo tôi cút, tôi đâu nào còn nơi có thể đi." Thời Tiểu Niệm lớn tiếng hét lên, hai tay nắm lấy ống tay của anh, suýt chút nữa khóc lên, "Tôi cầu xin anh, buông anh ấy ra."
Đánh nữa sẽ chết người thật đó.
Nghe vậy, cả người Cung Âu cứng đờ, là anh bảo cô cút sao, lúc đó anh đang tức giận, bảo cô cút là không muốn làm tổn thương đến cô, cô nghĩ gì vậy?
Anh trừng mắt với cô, Thời Tiểu Niệm cầu xin nhìn cô, trong mắt lấp lánh nước mắt.
"..."
Tức giận dần dần biến mất.
Cung Âu thu chân về, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hừ lạnh một tiếng, "Không đánh nữa."
Anh không muốn cô vì một người đàn ông khác mà khóc thành như vậy.
Trong bệnh viện
Trong một phòng bệnh nào đó, anh Lý nằm thoi thóp trên giường bệnh, trên mặt không có chỗ nào lành lặn, mặt mũi sưng húp.
Hạ Vũ ở bên cạnh gào khóc.
Thời Tiểu Niệm áy náy đứng bên cạnh, nhìn Hạ Vũ khóc đến nức nở, cũng không biết an ủi thế nào.
"Khóc cái gì mà khóc, phiền chết mất."
Giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên.
Cung Âu ngồi trên ghế salong, không vui nhìn bọn họ.
"Anh còn nói nữa." Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía anh, ánh mắt nghiêm túc như cô giáo.
Nếu không tại anh, anh Lý sẽ không phải nằm trong bệnh viện.
Cung Âu nhận thấy ánh mắt trách cứ của Thời Tiểu Niệm, cô rất ít khi trừng mắt nhìn anh như vậy, anh cũng không nói nữa, môi mỏng giật giật, đánh thì cũng đánh rồi, có gì mà hơn người, lại không phải đánh chết.
"Ô oa."
Hạ Vũ nhất thời khóc càng to hơn.
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, tới chỗ Hạ Vũ, lễ độ nói, "Hạ tiểu thư, tôi đã sắp xếp bác sỹ khoa xương tốt nhất trị liệu cho chồng cô, đây là một chút tâm ý của thiếu gia chúng tôi, hy vọng cô có thể nhận, thực sự chúng tôi rất tiếc chuyện lần này."
"Dùng tiền để mua chuộc chúng tôi sao, tôi nói cho ông biết, các người cứ chờ đó cho tôi."
Hạ Vũ kích động đứng lên liền muốn mắng người, tầm mắt bỗng nhiên liếc về tờ sẽ trong tay Phong Đức, con số trên chi phiếu quả thật khiến người khác sững sờ.
Đó là bao nhiêu chữ số 0.
Tại sao lại có người đến bồi thường cũng khoa trương như vậy?
Hạ Vũ mặt đầy nước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt ngơ ngác, rõ ràng đang nói, người đàn ông mà em trêu chọc phải rốt cuộc là người như thế nào a.
"..."
Thời Tiểu Niệm xấu hổ nhìn cô.
"Hạ tiểu thư, chúng tôi thật sự rất có thành ý muốn chịu trách nhiệm,xin cô hãy nhận lấy, cô yên tâm, chúng tôi nhất định đảm bảo Lý tiên sinh sẽ không có bất cứ vấn đề gì." Phong Đức đưa tờ chi phiếu cho cô.
Nhiều tiền như vậy quả thực có thành ý mà, phỏng chừng cả cô và chồng ăn tiêu hai đời cũng không hết a.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn ông xã trên giường, nghĩ lại, vẫn là đem chi phiếu cất đi.
Thời đại này, không sợ đấu cũng người có tiền, chỉ sợ đấu với người có rất nhiều tiền.
"Ok, giải quyết."
Cung Âu bên cạnh chờ đúng thời điểm này, thấy vậy liền lôi kéo Thời Tiểu Niệm, "Đi thôi."
Thời Tiểu Niệm bị anh lôi ra ngoài, trong hành lang yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm chết cũng không chịu đi, "Anh đừng kéo tôi. Anh tự đi đi, tôi muốn ở lại xem chị Hạ có cần giúp đỡ không."
"Em thì có thể giúp cái gì, em cũng không phải là y tá." Sắc mặt Cung Âu chợt trùng xuống.
Anh đã muốn nhường cô còn muốn náo.
"Tôi càng muốn ở lại."
Bây giờ cô đối với Cung Âu rất phản cảm, không muốn nhìn thấy anh chút nào.
"Thời Tiểu Niệm, lá gan của em càng lúc càng lớn."
"Làm sao, anh còn muốn đẩy tôi một lần nữa sao?"
Thời Tiểu Niệm nhấc chân mình lên, mắt cá chân đã sưng lên như cái bánh bao từ bao giờ.
"Em..."
Cung Âu giận dữ, trừng cô.
Thời Tiểu Niệm cũng không chịu thua kém trừng lại.
Cô gái này bình thường nhìn nhu thuận như vậy, lúc tức giận lên cũng không phải dạng vừa đâu.
Hai người đứng trên hành lang trừng nhau nửa ngày, cuối cùng Cung Âu dời mắt về phía chân cô, thực sự là do bị anh đẩy xuống mới thành như vậy.
Mắc mớ gì đến anh, nếu cô không kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh trên xe, anh cũng sẽ không đẩy cô.
Là cô đáng đời.
Cung Âu bỗng nhiên không thèm tranh cãi rời đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm cả một bụng tức giận, thấy anh rời đi mới thoải mái một chút.
Đi xa một chút, tốt nhất đừng đến phiền cô nữa.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại đi vào phòng bệnh.
Hạ Vũ đứng ở nơi đó, hai mắt trúng tà trợn lên như vượn, miệng há thật to.
"Hạ biên, chị làm sao vậy?"
Thời Tiểu Niệm đi tới, lo âu hỏi.
"Tôi nhớ ra rồi." Hạ Vũ chỉ vào cửa, vẻ mặt khiếp sợ, nói không lên lời: "Anh ta, anh ta, anh ta, anh ta chính là Cung Âu."
Toàn bộ thế giới đều có tên cung Âu.
Người đàn ông này đại diện cho một chữ: tiền quyền.
"Là anh ta."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ gật đầu.
Cô biết Hạ Vũ sớm muộn cũng sẽ nhận ra.
"Trời ạ." Hạ Vũ không tin nổi nhìn cô, "Loại người này tám đời đều không liên quan đến chúng ta, sao em lại trêu chọc tới anh ta."
Còn đánh ông xã cô đến mức như vậy.
Giọng nói Thời Tiểu Niệm có chút cay đắng, "Đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi."
Người kia, không phải là cô trêu chọc, mà là anh ta trêu chọc tới cô.
"Nói một chút coi." Hạ Vũ cũng không quản chuyện anh xã nữa, tính tò mò trong nháy mắt dâng lên.
Có Cung Âu ở đây, cô hoàn toàn không lo lắng vết thương của ông xã gặp bất cứ vấn đề gì.
"Em không muốn nói tới anh ta." Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai cô, "Chị khóc lâu như vậy có mệt không, em đi mua đồ uống cho chị nhé."
Hạ Vũ thấy cô thật sự không muốn nói, cũng không tiện ép hỏi, liền gật đầu.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, trước khi ra cửa lại quay đầu lại nhìn trên giường bệnh, anh Lý đang nằm trên giường bệnh ngủ mê man, gương mặt thương tích, một chân vì bị gãy mà bị treo lên.
Hoang tưởng đúng là rất đáng sợ, so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn.
Anh Lý là người vô tội bị đánh thành như vậy, cô và Thời Địch, Mộ Thiên Sơ, những chuyện ấy Cung Âu còn chưa biết, nếu không, chỉ sợ tất cả mọi người đều không siêu thoát được.
Cô thật sự phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi Cung Âu mới được.
Thời Tiểu Niệm đến khoa ngoại, mắt cá chân đau đớn vô cùng, cô miễn cưỡng đi tới máy bán hàng tự động, lấy tiền xu ra mua hai bình nước.
"Tiểu Niệm"
Giọng nói mang theo chút nghi hoặc truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy người vừa xẹt qua trong đầu cô đứng cách đó không xa.
Mộ Thiên Sơ mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng bên chậu cây, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, dáng vẻ tao nhã, cho dù mặc quần áo bệnh nhân cũng không át được khí chất ôn hoà.
Thế giới này cũng thật là nhỏ.
Mỗi lần đến bệnh viện đều có thể gặp người quen.
Thời Tiểu Niệm có chút miễn cưỡng cười, hỏi, "Anh ở đây à? Lễ cứoi thì sao?"
"Một số người vẫn còn trên đảo, người tôi không thoải mái, cùng Thời Địch về trước." Mộ Thiên Sơ nói, ngữ khí nhu hoà, không còn lạnh lùng như trước.
"Ừm." Thời Tiểu Niệm gật đầu, hỏi, "Vậy anh đỡ đau đầu hơn chưa?"
"Vẫn vậy, không thể nói là rất tệ." Mộ Thiên Sơ gõ đầu mình, chậm rãi đi về phía cô, nhìn về phía khuôn mặt sưng lên của cô, áy náy nói, "Ở trên đảo thật ngại quá, oan cho cô rồi."
"Không có gì, tôi quen rồi."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái.
Thói quen.
Cô nói hời hợt.
Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơ đọng lại, đôi mắt yên lặng nhìn cô, "Trước đây tôi cũng nghĩ oan cho cô, có phải không?"
Anh hỏi nhưng lại mang giọng trần thuật.
Thời Tiểu Niệm đang muốn lấy tiền xu, nghe vậy chợt ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi, "Anh nói gì?"
Cô không nghe lầm chứ?
"Tôi nhớ trước đây mình đã nói với cô những lời tàn nhẫn, tôi thật sự rất quá đáng."
Mộ Thiên Sơ có chút áy náy nói.
"Sao đột nhiên anh lại nói những lời này."
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn anh, anh đang thương hại cô sao?
Trong bệnh viện tràn đầy mùi thuốc khử trùng, trong một góc có hai người yên lặng mặt đối mặt, không xung đột, không cãi vã.
Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, giọng nói nhu hòa, "Chỉ là tự tôi cảm thấy quá đáng với cô, tôi thật xin lỗi. Tôi không biết nên bồi thường cô như thế nào."