Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 89




CHƯƠNG 89: BẠN TRAI CŨ CỦA LÝ VŨ HÂN (2)

Diệp Lăng Thiên đưa một vài tư liệu cá nhân của mình cho Hoàng Linh, giống như lần trước, tập đoàn Tam Nguyên có quan hệ của mình, hộ chiếu công vụ có danh nghĩa của công ty đôi khi cso thể rất nhanh.

Chuyện đến nước B với cuộc sống của Diệp Lăng Thiên mà nói không có bất kỳ gợn sóng nào, mỗi ngày anh vẫn làm việc mình nên làm, điều duy nhất khác biệt đó là, lần này Lý Vũ Hân thật sự giận anh. Từ sau lần trước anh kiên trì muốn tới nước B, Lý Vũ Hân không còn nói chuyện với anh nữa, có điều những chuyện này với Diệp Lăng Thiên cũng không quan trọng.

Cuối cùng Lý Vũ Hân cũng đặt xong ngày đến nước B, ngay trước sinh nhật của Từ Tuấn hai ngày. Vì để có thể tới nước B mà mấy ngày nay Lý Vũ Hân đều ở lại công ty tăng ca tới mười hai giờ, nhìn thấy những điều này Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể mỉm cười, sức mạnh của tình yêu đúng là rất lớn.

Khi đến sân bay, Diệp Lăng Thiên xách một vali của Lý Vũ Hân ngồi lên xe thương vụ của công ty với cô, đến sân bay, Lý Vũ Hân vẫn không thèm để ý tới Diệp Lăng Thiên, cô xuống xe trước rồi đi vào sân bay, Diệp Lăng Thiên chỉ đành đi theo phía sau.

Lý Vũ Hân đi checkin lấy vé trước, đưa cho Diệp Lăng Thiên một tấm sau đó đi vào trạm soát vé.

Diệp Lăng Thiên vốn định trước khi vào sân bay sẽ hút điếu thuốc cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhanh chân đi theo. Thật sự là làm khó anh mà, phải biết một khi vào trong sân bay thì từ khi soát vé xong cho tới khi xuống máy bay đều không được hút thuốc.

Hai người chờ nửa tiếng ở sảnh rồi lên máy bay, tới khi cất cánh cũng khoảng nửa tiếng nữa mà Lý Vũ Hân cũng không nói với Diệp Lăng Thiên nửa câu.

Khi Diệp Lăng Thiên sắp ngủ thì Lý Vũ Hân ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Anh yêu ai bao giờ chưa?”

Diệp Lăng Thiên sững sờ, nhìn Lý Vũ Hân ở bên cạnh đang không nhìn mình mà quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô đang hỏi tôi à?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Nếu không anh nghĩ tôi hỏi ai?” Giọng điệu Lý Vũ Hân vẫn rất lạnh lùng, rất hiển nhiên cô vẫn còn giận Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên trầm mặc rất lâu mới nói: “Chưa.”

“Đúng thế, anh chưa từng yêu, chưa yêu sâu đậm một người cho nên sao anh có thể hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào! Anh biết không, tôi và anh ấy quen nhau khi học đại học, ở đại học Đông Hải. Khi ấy tôi và Hứa Hiểu Tinh là bạn cùng lớp, chúng tôi học ngành quản lý tài chính, anh ấy lớn hơn tôi một khoá, là đàn anh của chúng tôi. Anh ấy là phó chủ tịch hội sinh viên trường chúng tôi, cũng là nhân vật có tiếng trong trường, chúng tôi yêu nhau. Sau đó tôi đưa anh ấy về gặp ba, không biết vì sao mà ba tôi không đồng ý, vô cùng hung dữ. Tôi không còn cách nào chỉ có thể lừa ông rằng chúng tôi đã chia tay.”

“Sau đó anh ấy tốt nghiệp đại học rồi tới nước B đào tạo chuyên sâu, tôi nhớ anh ấy cho nên sau khi tốt nghiệp đại học cũng cứng rắn đến nước B du học. Ba tôi không đồng ý, tôi bèn tự mình lén vụng trộm đi, lần đó đã làm tổn thương tới trái tim ba tôi. Ở nước B bốn năm, sau đó tôi không yên lòng về ba nên quay lại, còn anh ấy tìm được một công việc không tệ ở phố Wall nên vẫn ở lại đó.”

“Ba năm rồi, đã ba năm chúng tôi chưa gặp nhau, tôi còn phải giấu ba, chuyện về anh ấy ngoài anh và Hiểu Tinh thì không ai biết. Anh không biết với một đôi yêu nhau mà nói, ba năm không gặp là chuyện đau khổ thế nào. Diệp Lăng Thiên, lần này anh thật sự không nên đến. Mặc dù tôi biết anh là người kiên trì với nguyên tắc của mình, nhưng là bạn bè, anh nên suy nghĩ cho tôi. Tôi mất rất nhiều sức lực mới tới được đây thăm anh ấy, thứ nhất là muốn cho anh ấy bất ngờ, thứ hai là cũng muốn ở cùng anh ấy, ở riêng với nhau thế giới hai người vài ngày, anh hiểu không?” Ý oán trách trong lời Lý Vũ Hân cực kỳ nặng nề.

“Nếu anh ấy thật sự yêu cô thì sẽ không để ý sự xuất hiện của tôi, bởi vì nếu yêu cô thì anh ấy cũng sẽ không yên tâm để cô tới nước B một mình. Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm phiền hai người. Cô rất yêu anh ấy, hai người cần không gian riêng tư, tôi có thể hiểu, nhưng cô cũng phải hiểu cho ba cô, ông ấy lo lắng cho cô, chắc chắn ông còn yêu cô hơn bạn trai cô, cho nên cô đừng vì tình yêu của mình mà xem nhẹ tình yêu của ông ấy. Ngủ đi, thời gian còn rất dài.” Diệp Lăng Thiên rất lâu không nói gì, cuối cùng nhàn nhạt nói một tràng sau đó nhắm mắt lại.

Lý Vũ Hân nghe những lời này của Diệp Lăng Thiên thì sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh, hơi bất ngờ, chỉ là Diệp Lăng Thiên đã nhắm mắt lại ngủ.

Lý Vũ Hân dựa vào ghế, từ từ suy ngẫm lời Diệp Lăng Thiên vừa nói, sau đó lại nghĩ tới từng chuyện khi ở bên Từ Tuấn, không khỏi nở nụ cười, nghĩ tới vẻ vui mừng của Từ Tuấn khi bất ngờ nhìn thấy mình, cô ước gì máy bay có thể bay nhanh như tên lửa.

Hơn mười tiếng bay trên không, ngày hôm sau tới New York là hơn chín giờ tối giờ New York.

Ra khỏi sân bay, Lý Vũ Hân vội vội vàng vàng lên taxi, cùng Diệp Lăng Thiên tới nhà Từ Tuấn.

“Lát nữa tôi sẽ tìm một khách sạn gần đó cho anh, mấy ngày tới anh ở lại khách sạn nhé, có chuyện gì gọi cho tôi là được rồi, ổn chứ? Nhớ đừng chạy lung tung, đây là nước B chứ không phải nước D, anh không biết tiếng anh nếu chạy loạn sẽ rất phiền phức.” Ngồi lên xe, Lý Vũ Hân dặn dò Diệp Lăng Thiên.

“Tôi đưa cô tới chỗ bạn trai cô đã, sau khi xác định cô an toàn thì tôi sẽ đi, tôi tự ra ngoài tìm một chỗ ở là được rồi.” Diệp Lăng Thiên từ chối ý tốt của Lý Vũ Hân.

“Có cần phải vậy không? Tôi ở chỗ bạn trai tôi thì có gì không an toàn được cơ chứ? Hơn nữa, một mình anh có thể giải quyết được không? Đây là New York chứ không phải Paris đâu.” Lý Vũ Hân hơi bực mình.

“Những chuyện này không cần cô quan tâm, cô chỉ cầm yên tâm ở cùng bạn trai là được rồi.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.

“Tuỳ anh.” Lý Vũ Hân liếc Diệp Lăng Thiên một cái rồi nói, sau đó cũng không để ý tới anh nữa, quay mặt nhìn đường phố quen thuộc của New York ngoài cửa sổ xe, nghĩ đến sắp được nhìn thấy bạn trai mình, tâm trạng cô lập tức tốt lên.

Xe dừng dưới lầu một toà chung cư, Lý Vũ Hân trả tiền rồi xuống xe, Diệp Lăng Thiên vẫn xách vali theo sau cô, vào thang máy lên lầu 12.

Tới trước cửa một căn phòng, Lý Vũ Hân lấy chìa khoá từ trong túi ra.

“Cô còn có cả chìa khoá cơ à?” Diệp Lăng Thiên mở to mắt.

“Đây là nhà tôi thuê trước kia, khi đó anh ấy không sống ở đây, sau này tôi phải đi nhưng tiền phòng tôi lại nộp thừa một năm nên bảo anh ấy tới đây ở. Sau khi về nước tôi mới phát hiện mình mang theo chìa khoá dự phòng về, vừa khéo lần này có thể cho anh ấy một bất ngờ lớn.”

Lý Vũ Hân vui vẻ nói, vừa nhẹ nhàng mở cửa vừa nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh đừng vào, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ lớn, lát nữa nhìn thấy tôi không sao thì tự về đi, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu, nhìn thấy vẻ vui mừng của Lý Vũ Hân thì cũng cười theo.

Lý Vũ Hân mở cửa, xách vali nhỏ rồi nhẹ nhàng đi vào. Diệp Lăng Thiên thật sự không vào, đây là chuyện nhà người ta anh đi vào cũng không hay. Diệp Lăng Thiên chỉ đứng ở cửa nhìn theo, anh cần chắc chắn Lý Vũ Hân thật sự an toàn.