Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 816




CHƯƠNG 816: VU HÃM (7)

Diệp Lăng Thiên trực tiếp bảo Lão Ưng và Hầu Tử lái xe đến cục tình báo quốc gia, người dẫn đội trước đó quả nhiên rất nghe lời đứng ở cửa chờ Diệp Lăng Thiên, nếu như anh ta không đứng ở cửa, Diệp Lăng Thiên vốn không thể đi vào.

“Người đâu?”

“Giam ở bên trong.”

“Dẫn tôi qua đó.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi theo sau anh ta vào trong.

Tới trước một gian phòng, mở cửa ra, mấy người Diệp Lăng Thiên đi vào, đám cảnh sát bị mang tới đều giam ở bên trong. Bọn họ đã bị dọa đến mức hoảng sợ vô cùng, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đám người Diệp Lăng Thiên rốt cuộc là ai, từ đầu đến cuối bọn họ đều bị che mắt rồi mang vào đây.

“Sắp xếp cho tôi một căn phòng, tôi muốn thẩm vấn, người của các anh ở bên ngoài coi chừng là được.

Người đầu tiên chính là tên này.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào tên cảnh sát dẫn đội đã đánh anh ở trên xe.

Sau khi nói xong, anh liền đi tới gian phòng cách vách, Hầu Tử và Lão Ưng vẫn đi theo phía sau Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngồi trước bàn làm việc, châm một điếu thuốc chậm rãi hút, sau đó người bên kia lập tức dẫn tên cảnh sát dẫn đội vào, đồng thời đóng cửa kỹ càng.

“Rốt cuộc các anh là ai?” Tên cảnh sát tiến vào sợ hãi nhìn đám người Diệp Lăng Thiên.

“Người anh không chọc nổi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

Diệp Lăng Thiên vừa mới nói xong, người này đã khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất cầu xin Diệp Lăng Thiên: “Van cầu anh, thả tôi ra đi mà, anh hãy rộng lượng bỏ qua cho đám người nhỏ bé như chúng tôi. Tôi có mắt mà như mù, anh bỏ qua cho tôi đi.”

“Bỏ qua cho anh? Đã rất nhiều năm rồi không ai dám đánh tôi, anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?

Được rồi, anh cũng không cần phải căng thẳng quá đâu, ngồi ở đó, trả lời câu hỏi của tôi. Chỉ cần anh thành thật phối hợp, tôi sẽ không làm gì anh. Đương nhiên, nếu như anh đùa giỡn giở trò gì đó với tôi, vậy thì những gì tôi vừa nói đều không tính nữa.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó anh bảo Lão Ưng: “Kéo anh ta đến trên ghế.”

“Anh tên gì?”

“Tôi… tôi… tên… Tần Nhạc Minh.” Người nọ vội vàng nói.

“Tần Nhạc Minh à, được, làm chức vụ gì?”

“Là sở trưởng của đồn cảnh sát trên phố Tư Tiền.”

“Sở trưởng? Không nhìn ra, còn là một vị lãnh đạo. Tôi tưởng anh cùng lắm cũng chỉ là một phó sở trưởng mà thôi, không ngờ lại là một sở trưởng. Nói một chút coi, túi thuốc phiện kia anh lấy ở đâu ra?”

Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

Nghe Diệp Lăng Thiên hỏi câu hỏi này, Tần Nhạc Minh thoáng chốc do dự, anh ta ngậm miệng. Tần Nhạc Minh biết rõ, chuyện này anh ta không thể nói ra, một khi anh ta nói, vậy cũng đồng nghĩa với việc anh ta thừa nhận chính mình đã vu oan hãm hại Diệp Lăng Thiên, đây chính là phạm pháp, có khả năng cả đời này của anh ta cũng sẽ bị phá hủy.

“Không nói à?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó nói với Lão Ưng: “Lão Ưng, nghĩ cách khiến anh ta nói thật đi. Đương nhiên, đừng lưu lại bất cứ dấu vết đánh nhau nào.”

“Được.” Lão Ưng gật đầu.

“Anh… anh… các anh định làm gì? Tôi… là… cảnh sát… là cảnh sát.” Nghe Diệp Lăng Thiên nói, Tần Nhạc Minh bị dọa đến hoảng sợ.

Lão Ưng đi ra ngoài, không lâu sau thì mang theo một thùng nước đi đến.

Sau đó Lão Ưng đi tới bắt Tần Nhạc Minh, Tần Nhạc Minh hét to: “Các người làm gì vậy? Tôi là cảnh sát, các người làm như vậy là phạm pháp, phạm pháp đó.”

Lão Ưng trực tiếp vươn tay tát Tần Nhạc Minh một cái, đương nhiên cũng không nặng lắm. Nhưng sau khi Tần Nhạc Minh bị tát tai thì lập tức yên tĩnh lại, không dám… hò hét loạn xạ nữa.

“Tôi hỏi anh một lần nữa, túi thuốc phiện anh lấy từ đâu ra?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc nhàn nhạt hỏi.

Tần Nhạc Minh trầm mặc lần thứ hai.

Diệp Lăng Thiên gật đầu với Lão Ưng, Lão Ưng bắt Tần Nhạc Minh đến bên cạnh thùng nước, nhận đầu Tần Nhạc Minh vào bên trong. Tần Nhạc Minh ra sức phản kháng, nhưng anh ta không phải là đối thủ của Lão Ưng, trong một thoáng toàn bộ đầu đều bị chìm xuống nước. Chốc lát sau, tay chân Tần Nhạc Minh không ngừng múa may lộn xộn, thế nhưng Lão Ưng vẫn luôn dùng sức nhận đầu anh ta xuống nước.

Đè hơn một phút đồng hồ, Lão Ưng mới nắm tóc của Tần Nhạc Minh kéo lên.

Khoảnh khắc Tần Nhạc Minh ra khỏi mặt nước, đôi mắt anh ta đã hơi trắng dã, thậm chí còn liên tục ho khan.

“Nói hay không?” Diệp Lăng Thiên hỏi lần thứ hai.

Tần Nhạc Minh còn chưa kịp trả lời.

“Tiếp tục đi, vừa rồi là một phút đồng hồ, lần này là hai phút. Nếu sau đó anh vẫn không nói thì ba phút, chính anh tự tính một chút xem bản thân mình có thể kiên trì được mấy phút. Nếu như tính sai thì cho dù có mất mạng anh cũng không thể trách chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói. Sau đó Lão Ưng nắm tóc Tần Nhật Minh tiếp tục nhận xuống nước.

Khi Lão Ưng túm Tần Nhạc Minh lên khỏi mặt nước lần thứ hai.

Sau khi phun ra mấy ngụm nước, cả người Tần Nhật Minh xụi lơ yếu ớt nói: “Cầu… xin… anh đừng… đừng chìm nữa, tôi… tôi… nói…”

“Vậy sao? Vậy thì tốt biết bao, chúng ta bình tĩnh tâm sự nào. Mời sở trưởng Tần lên đây ngồi đi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Lão Ưng túm lấy quần áo của Tần Nhạc Minh nhấc anh ta lên ngồi xuống ghế.

“Sở trưởng Tần, vừa nãy là hai phút, nếu như anh không nói hoặc là nói láo vậy thì lần sau chúng tôi sẽ trực tiếp tăng lên ba phút, trong lòng anh cân nhắc thật kỹ nhé. Nào nào nào, đừng căng thẳng quá, chúng ta hút một điếu thuốc làm dịu không khí một chút. Con người mà bị thiếu dưỡng khí thì hay bị mất ký ức tạm thời lắm, cho nên hút điếu thuốc này bình ổn lại chút đi.” Diệp Lăng Thiên cười, rút một điếu ra đưa cho Tần Nhạc Minh.

Tần Nhạc Minh cảm thấy Diệp Lăng Thiên giống như một ác ma. Trong lòng anh ta rõ ràng, khoảnh khắc vừa nãy, chỉ chậm mấy giây nữa thôi rất có khả năng anh ta sẽ mất mạng.

“Được rồi, nói đi, từ đâu anh lấy được gói thuốc phiện?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

“Dưới tay tôi có mấy người đi buôn ma túy, tôi trực tiếp bảo bọn họ cho tôi.” Tần Nhạc Minh cắn răng nói, anh ta biết rõ những lời mình nói đại biểu cho cái gì. Rất có thể anh ta sẽ phải ngồi tù cả đời, thế nhưng so với ngồi tù, anh ta sợ chết hơn. Cái cảm giác sắp chết khi ở trong nước vừa nãy thật sự quá mức kinh khủng.

“A, hoá ra sở trưởng Tần còn kiêm luôn công việc buôn bán thứ này, xem ra sở trưởng Tần quả thật là người làm chuyện lớn. Làm phiền sở trưởng Tần viết tên, phương thức liên lạc hoặc là địa chỉ liên hệ của người đưa anh thuốc phiện ra đây. Nhưng tôi phải nhắc nhở sở trưởng Tần một chút, nếu như thông tin anh cung cấp có nửa điểm sai lệch, vậy thì chúng tôi cũng sẽ trực tiếp bắt đầu từ ba phút, được chứ?

Viết đi!” Diệp Lăng Thiên chỉ chỉ vào giấy bút ở trên bàn, nói với Tần Nhạc Minh.

Bàn tay cầm bút của Tần Nhạc Minh bắt đầu run rẩy, thế nhưng nhìn lại bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười trông hết sức tà ác của Diệp Lăng Thiên, anh ta chỉ có thể cắn răng bắt đầu viết tên, số điện thoại và địa chỉ lên giấy.