Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 802




CHƯƠNG 802: ĐÊN TÂN HÔN (NĂM)

Đêm đó Diệp Lăng Thiên ở lại nhà Lý Yến làm chàng rể đến thăm nhà. Vợ chồng Lý Đông Sinh rất vui, nhất là mẹ của Lý Yến thì vui cực luôn, cứ ân cần hỏi han Diệp Lăng Thiên mãi. Vì Diệp Lăng Thiên đến nên lúc chiều hai vợ chồng cố ý đến trung tâm thương mại một chuyến, mua sắm cho Diệp Lăng Thiên rất nhiều thứ. Tuy Diệp Lăng Thiên ở đây không hợp lắm và cũng không quen, nhưng chung quy anh cũng không có lựa chọn nào khác. Anh nghĩ một thời gian sau tự nhiên sẽ quen thôi.

Buổi sáng Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy giữa sự bao quanh bởi tay chân Lý Yến, sau đó hai người cùng thức dậy, ăn xong bữa sáng mà mẹ Lý Yến làm cho cô sau đó đi làm. Diệp Lăng Thiên đưa Lý Yến đến đơn vị trước, sau đó mới lái xe đến công ty.

Diệp Lăng Thiên đi thẳng tới phòng làm việc của mình, thư kí Tiểu Lâm đưa lịch trình công tác của anh trong tuần này. Là chủ tịch của công ty, là công ty tập đoàn nên hiện tại mọi việc đều theo nề nếp hơn trước nhiều, lập ra rất nhiều quy tắc. Những quy tắc đó do một tay Lý Vũ Hân lập ra, cũng chỉ có cô mới có những kinh nghiệm quản lí ở công ty tập đoàn lớn, về chuyện này thì những người khác trong công ty không có.

“Sau này cố gắng đừng sắp xếp hoạt động xã giao sau khi tan ca nữa, có thể từ chối được thì từ chối, từ chối không được thì cứ dời hết lên trưa.” Diệp Lăng Thiên nhìn tờ lịch trình công tác được sắp xếp rất tỉ mỉ này nói.

“Chuyện này… vâng, nhưng có mấy khách hàng lớn phải do anh đích thân đi chứ không có cách nào từ chối…” Tiểu Lâm khó xử nói.

“Tôi nói rồi từ chối được thì từ chối, không thể từ chối thì cũng hết cách rồi. Cô đi lấy tài liệu cần xử lí đưa cho tôi.”

“Đúng rồi Tổng giám đốc Diệp, trước khi anh đến thì bên phía phòng làm việc của Tổng giám đốc Lý đưa một bản kế hoạch đến nói Tổng giám đốc Lý bảo anh xem. Anh xem đi ạ.” Tiểu Lâm đưa một bản tài liệu.

Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó gật đầu nói: “Được, cô đi làm việc đi, tôi xem mấy cái này trước.”

Bản tài liệu này cụ thể mà nói thì là một bản kế hoạch, là kế hoạch mà Lý Vũ Hân đích thân làm cho công ty dệt may. Mấy việc này trước đây Lý Vũ Hân đều đích thân cầm kế hoạch đến phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên và thương thảo ngay trước mặt Diệp Lăng Thiên, nhưng bây giờ Lý Vũ Hân lại bảo thư kí đưa kế hoạch đến. Diệp Lăng Thiên không biết đây là quy tắc của công ty lớn hay là vì chuyện kết hôn của mình mà Lý Vũ Hân có ý kiến với mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Lăng Thiên thấy là lạ, sau đó mới nghiêm túc xem bản kế hoạch này.

Sau khi xem xong cả bản kế hoạch, Diệp Lăng Thiên nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên gọi đến phòng làm việc của Lý Vũ Hân.

“A lô. Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Lý Vũ Hân lạnh nhạt vang lên.

“Đến phòng làm việc của anh một chuyến đi!” Diệp Lăng Thiên nhất thời không biết nên nói gì thế là nói thẳng.

“Được, em xong việc sẽ qua.” Lý Vũ Hân nói xong cũng cúp máy.

Diệp Lăng Thiên ở trong phòng làm việc đợi Lý Vũ Hân, đợi chừng nửa tiếng mới thấy Lý Vũ Hân vào.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt Lý Vũ Hân nhưng anh thất vọng rồi, anh chẳng thấy gì từ trên mặt Lý Vũ Hân cả.

“Chuyện gì vậy?” Lý Vũ Hân ngồi đối diện với Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, không thể nói là lạnh nhạt nhưng chẳng còn thoải mái như khi hai người ở cùng nhau trước đây. Diệp Lăng Thiên không biết đây là ảo giác của mình hay là bị tâm lí ảnh hưởng nữa.

“Anh đã xem bản kế hoạch em đưa rồi.” Diệp Lăng Thiên đặt bản kế hoạch trong tay xuống và nói với Lý Vũ Hân.

“Ừ, anh thấy sao?”

“Kế hoạch do em vạch ra chắc chắn không có vấn đề. Anh đã nghiêm túc xem cả bản kế hoạch rồi, rất can đảm cũng rất có khả năng hoạt động. Nhưng anh có mấy điều thắc mắc. Thứ nhất là công ty dệt may mới thành lập, hiện tại về cơ bản tập thể công ty vẫn đang nằm trong trạng thái vận hành thử, hơn nữa căn cứ vào tình hình trước mắt đã xác định đơn đặt hàng với giá trị hơn sáu trăm tỷ. Bây giờ công ty dệt may còn có khả năng mở rộng nữa không?

Cả đội ngũ quản lí của công ty dệt may vẫn chưa có năng lực hoàn thành việc mở rộng này. Đây là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai đó là, theo lời em thì cả thảy phải đầu tư một nghìn năm trăm tỷ, chúng ta có nhiều vốn như thế sao? Dù là có thì đầu tư hạng mục này có ảnh hưởng để tiền vốn của cả tập đoàn không? Nếu có thì nguy hiểm sẽ lớn thế nào.

Vấn đề thứ ba, vấn đề này nối tiếp với vấn đề thứ hai. Nếu có nguy hiểm thì chúng ta có nên chấp nhận mối nguy hiểm này không, tỷ lệ giữa nguy hiểm và lợi nhuận là bao nhiêu. Em cũng biết đó, có thể nói khoảng thời gian gần đây tập đoàn chúng ta phát triển nhanh chóng, đi công thành đoạt đất khắp nơi. Đi nhanh quá thì có dễ ngã không?

Chúng ta có nên dừng bước nghỉ ngơi chút không, đợi đến sau khi khôi phục sức lực rồi tiếp tục tiến lên phía trước? Vấn đề cuối cùng là, nếu những điều phía trước đều không thành vấn đề thì vốn đầu tư và tiền vốn phải làm sao? Em cũng biết hiện tại chúng ta đã là công ty tập đoàn rồi, không còn là công ty tư nhân đơn lẻ như trước nữa, bây giờ muốn tiến hành đầu tư thì khả năng hoạt động có cao không? Cách duy nhất cho công ty dệt may chính là tiến hành đầu tư từng bước một, tính hoạt động của mảng này cao thế nào?” Diệp Lăng Thiên liên tiếp đưa ra mấy vấn đề.

“Không tồn tại vấn đề năng lực, chỉ cần có tiền đầu tư thì có thể đi tuyển và thành lập đội ngũ để đi vào hoạt động, công nhân có thể tuyển, công trường có thể xây thêm. Hơn nữa hiện tại công trường của công ty dệt may rất rộng, đủ để hoàn thành mọi việc, vấn đề sân bãi hoàn toàn không thành vấn đề.

Em không nghĩ chuyện năng lực có vấn đề, hơn nữa em thấy được hiện tại Chu Ngọc Lâm làm việc khá tốt. Nếu trong quá trình làm việc tập thể của anh ta thực sự xuất hiện tình trạng lực bất tòng tâm thì khi đó chúng ta có thể đổi người khác. Chuyện này em đã nghiêm túc tính cả rồi, không phải là vấn đề, hơn nữa cũng không gây ra ảnh hưởng gì đối với vốn của chúng ta.

Chắc anh cũng thấy được bản kế hoạch này của em là một kế hoạch lâu dài cho năm năm, chúng ta không cần đầu tư gì thêm cho công ty dệt may. Dựa theo tình hình của công ty dệt may trước mắt thì mọi người hoàn toàn có thể độc lập hoàn thành cả kế hoạch. Em cũng không thấy kế hoạch này của em là liều lĩnh. Mở công ty chính là giành giật thị trường, đây là một quá trình không tiến thì lui.

Nếu anh không muốn tiến lên phía trước thì người khác sẽ đi, vậy đến khi người ta đi tới trước mặt anh, vậy còn lại cho anh chỉ là đống cơm thừa, vậy thì anh chẳng còn lợi lộc gì mà mong nữa. Kế hoạch của em lập ra rất bảo thủ, chuẩn bị làm trong năm năm. Kế hoạch chia ra thành hai phần, một là nhãn hàng dệt gia dụng của chúng ta, một là nhãn hàng áo quần của chúng ta.

Chúng ta đã xác định vị trí của sản phẩm dệt gia dụng và áo quần đều thuộc hàng trung đến cao cấp. Em đã nghiêm túc nghiên cứu và cũng đã cho người cẩn thận đi nghiên cứu thị trường. Dù là dệt gia dụng hay quần áo thì sản phẩm trung đến cao cấp đều là xu hướng phát triển của thời đại ngày nay, sau này sẽ có nhiều khách hàng sẵn sàng chấp nhận cấp bậc này hơn. Tổng hợp thị trường và lợi nhuận lại chúng ta đưa ra kết luận, xác định cấp bậc này phù hợp với lợi ích của chúng ta nhất. Hơn nữa thị trường rộng lớn này, chỉ cần làm thì tiền đồ cực kì khả quan.” Lý Vũ Hân chậm rãi phân tích.