CHƯƠNG 801: ĐÊM TÂN HÔN (4)
“Cũng nên về quê ăn Tết, chẳng qua đây là việc riêng của cậu, cậu không cần hỏi ý kiến anh. Thế này đi, khi nào hai đứa chuẩn bị về quê thì nói với anh một tiếng, anh mua ít đồ, cậu giúp anh mang về cho ba mẹ của cậu. Cũng xem như là gửi lời hỏi thăm đến bọn họ.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Không cần đâu anh, thật sự không cần phải phiền phức như vậy, em …” Trần Tuấn Lương nhanh chóng cự tuyệt.
“Lễ nhiều cũng không ai trách. Lễ nghi là phải có. Hơn nữa, cũng không phải mua cho cậu. Cậu nói không muốn gì chứ? Được rồi, chuyện này cứ vậy đi.” Diệp Lăng Thiên ngắt lời Trần Tuấn Lương.
Sau khi ăn xong, Diệp Lăng Thiên chở Lý Yến, Trần Tuấn Lương chở Diệp Sương đến mộ của ba mẹ Diệp Lăng Thiên.
Thật ra Diệp Lăng Thiên muốn cùng nhau đi cũng chỉ là để tưởng nhớ ba mẹ của mình, cũng coi như bản thân mang vợ theo, Diệp Sương dẫn bạn trai ra mắt ba mẹ, tuy rằng Diệp Lăng Thiên là một người vô thần, cũng giống như anh nói, làm vậy chỉ để an ủi trong lòng mà thôi.
Từ nghĩa trang đi ra, Trần Tuấn Lương đưa Diệp Sương đi thẳng về nhà. Diệp Lăng Thiên lái xe đưa Lý Yến trở về biệt thự của mình. Diệp Lăng Thiên thu dọn đơn giản đồ đạc của mình rồi lên xe, chuẩn bị đến nhà Lý Yến ở rể.
Xe chạy được nửa đường, điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên vang lên, Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại ra xem, là Hứa Hiểu Tinh gọi đến, Diệp Lăng Thiên đỗ xe ở bên đường, sau đó nhận cuộc gọi, nói: “Alo.”
“Diệp Lăng Thiên, anh tái hôn với Lý Yến rồi phải không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi thẳng.
Diệp Lăng Thiên sững sờ một lúc, rồi nhàn nhạt nói: “Ừ.” Cũng coi như là khẳng định.
“Anh … anh … sao anh lại tái hôn? Sao có thể như thế?” Bên kia, Hứa Hiểu Tinh đột nhiên sốt ruột.
Diệp Lăng Thiên chọn cách im lặng, không nói gì.
“Anh có biết tôi đang ở nhà Vũ Hân không?”
“Tôi có thể đoán được.”
“Tại sao anh lại … tái hôn với Lý Yến? Anh rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, anh và Vũ Hân không phải tốt lắm sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi lại một cách khó hiểu.
Lý Yến ngồi ở bên cạnh, Diệp Lăng Thiên không nói được gì, cũng không muốn nói gì cả, đành phải lựa chọn im lặng.
“Anh có biết, mặc dù Vũ Hân không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn ra được cô ấy đang rất buồn, anh biết không?”
Diệp Lăng Thiên thở dài nói: “Có một vài chuyện nên đến thì sẽ đến, cho dù là mười năm hay hai mươi năm nữa, cũng sẽ luôn có một ngày như vậy. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tự bản thân đưa ra lựa chọn. Cũng giống như cô ấy, cô ấy cũng có lựa chọn của riêng mình, không phải sao? “
“Nhưng … nhưng … sự lựa chọn của cô ấy là anh, mà anh lại đột nhiên kết hôn, không hề báo trước gì hết, anh bảo cô ấy phải làm sao? Anh nói xem, anh bảo cô ấy phải làm sao đây? Anh có xứng với cô ấy không?” Hứa Hiểu Tinh kích động nói.
“Xin lỗi, có lời xin lỗi nhất thời, nhưng cũng có lời xin lỗi một đời. Tôi có suy nghĩ của mình, và có lựa chọn riêng mình. Cô … hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện, tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói sau khi im lặng một hồi, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại sang một bên, rồi tiếp tục khởi động xe.
Lý Yến vẫn luôn ngồi bên cạnh, cô ta cúi đầu, không nói gì, cũng không hỏi gì, mặc dù cô ta có thể đoán được là ai gọi đến, cũng có thể đoán được đại khái hai người đang nói gì.
“Là Hứa Hiểu Tinh gọi đến.” Sau khi lái xe được một đoạn, Diệp Lăng Thiên đột nhiên nói với Lý Yến.
“Ừ, anh không cần nói cho em biết, đó là chuyện riêng của anh.” Lý Yến cười nói.
“Không, anh muốn nói với em, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng. Anh không nên giấu em điều gì. Dù giữa hai ta có tin tưởng thì cũng nên có một lời bộc bạch tối thiểu nhất. Anh nghĩ đây là cơ sở cho hai chúng ta khi ở bên nhau. Cô ấy đang chất vấn anh, cũng oán trách anh.”
“Em có thể đoán ra được, cô ấy đang tức giận thay cho Lý Vũ Hân, cảm thấy tủi thân thay cho Lý Vũ Hân.
Thực sự, trong lòng em cũng cảm thấy như vậy, cướp đi tình cảm của cô ấy, cướp đi chồng của cô ấy, trong lòng em cũng rất hổ thẹn.” Lý Yến hơi khó chịu nói.
“Em sẽ không vì chuyện này mà muốn ly hôn với anh một lần nữa chứ?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Không, lần này em sẽ không thế nữa, bởi vì em ích kỷ lắm, em không nỡ.” Lý Yến hơi đỏ mặt nhưng nói rất nghiêm túc.
“Ích kỷ là đúng. Một số chuyện có thể nhường, nhưng một số thì không. Anh và Lý Vũ Hân đều có tình cảm với nhau, nhưng suy cho cùng, giữa anh và cô ấy không có duyên phận. Mối quan hệ với cô ấy bây giờ giống như tình bạn hơn là tình yêu, anh không cảm thấy vướng víu như thế này là tốt, đối với anh hay cô ấy cũng thế.
Chúng ta đều đã ngoài 30 rồi, còn có thể tốn bao nhiêu năm như thế này nữa? Cô ấy có thể cảm thấy rằng anh đã bỏ rơi cô ấy hoặc phản bội cô ấy, nhưng anh không nghĩ vậy. Có lẽ anh rời đi cũng tốt với cô ấy, ít ra cô ấy cũng có thể yên tâm tìm được mối quan hệ khác, cho đến khi xuất hiện một người có thể khiến cho cô ấy lựa chọn kết hôn bằng mọi giá. Người đó sẽ không phải là anh. Có lẽ vậy, thực ra anh cũng cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, nhưng con người ta luôn phải có sự lựa chọn.
Trước đây cô ấy nói với anh, nói anh là một người dứt khoát trong những chuyện khác, nhưng lại do dự và thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm, mà anh càng do dự thì sẽ càng làm tổn thương người khác và chính mình. Anh cũng đã tự nghiêm túc suy nghĩ, và quả thật là vậy, cho nên lần này anh không muốn chần chừ nữa, anh đã đưa ra lựa chọn. Anh đã đưa ra một lựa chọn, có được một vài thứ thì bắt buộc phải mất thứ gì đó. Trên thế giới này không có chuyện gì vẹn cả đôi đường, anh cũng sẽ không vọng tưởng đến chuyện thê thiếp thành đoàn, đúng không? Nếu vậy em sẽ không đánh chết anh chứ?”
Diệp Lăng Thiên mỉm cười khi nói câu này, rồi lại tiếp tục nói: “Lựa chọn của anh là em, từ nay về sau em là sự lựa chọn duy nhất của anh. Dù anh biết em sẽ không quá vui sau khi nghe những lời này, nhưng anh vẫn muốn nói trực tiếp với em, bởi vì đây là lời trong lòng anh, anh không muốn lừa dối em, xin em hãy tin anh, anh sẽ đối xử tốt với em. Có những thứ sau khi trải qua một thời gian lâu dài, không thể nói bỏ là bỏ được, nhưng anh sẽ chôn kín nó dưới đáy lòng. Thật lâu sau, nó cũng sẽ tan thành mây khói.”
“Em tin anh, em cũng sẽ học cách ích kỷ. Em sẽ không nhường những thứ thuộc về mình nữa. Vẫn là câu nói đó, bây giờ em không nỡ bỏ.” Lý Yến gật đầu nói.