Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 795




CHƯƠNG 795: EM MUỐN GẢ CHO ANH (3)

“Mẹ tôi bị bệnh rồi.” Lý Yến ngẩng đầu lên.

“Dì bị bệnh? Bệnh gì?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, đứng bật dậy hỏi.

“Ung thư phổi giai đoạn cuối.” Lý Yến khó khăn nói ra mấy chữ này.

“Sao cơ?” Diệp Lăng Thiên trợn to mắt, ung thu phổi giai đoạn cuối là thế nào không cần nói cũng biết.

Anh đột nhiên hiểu được tại sao hôm nay Lý Yến lại mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

“Bác sĩ nói thế nào?” Một lúc lâu sau Diệp Lăng Thiên mới gian nan cất lời.

“Không cứu được, lần này ba tôi đã sử dụng quyền lực của mình, mời bác sĩ uy tín nhất trong lĩnh vực này ở thành phố A và cũng là toàn quốc tới hội chẩn. Bác sĩ nói, mẹ tôi bị ung thư lại còn giai đoạn cuối, muốn chữa khỏi là không thể, điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian sống.

Nếu hoá trị thì có thể kéo dài ba đến năm năm, nhưng mẹ tôi đã sáu mươi tuổi rồi, sức khoẻ bà cũng không tốt, bác sĩ không khuyên bọn tôi mạo hiểm làm hoá trị, nếu cưỡng ép thì không chỉ khiến bệnh nhân đau đớn thêm, có thể còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa mẹ tôi cũng không muốn làm hoá trị, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Nếu không hóa trị mà chỉ trông chờ vào thuốc để duy trì, các chuyên gia dự đoán mẹ tôi chỉ còn sống được từ một năm đến một năm rưỡi, hơn nữa nửa năm cuối sẽ rất đau đớn.” Mặc dù Lý Yến nói từng từ từng chữ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Dì có biết không?”

“Biết rồi, bà ấy còn biết trước bọn tôi. Thời gian này tôi rất bận, quá nhiều vụ án nên không có thời gian, ba tôi cũng bận. Thời gian trước bà thấy không khoẻ, thi thoảng còn ho ra máu, nhưng bà ấy không nói vì sợ mọi người lo lắng. Bà ấy đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra cuối cùng là ung thư phổi, nhưng bà ấy không nói cho mọi người.

Đến khi ba tôi tình cờ nhìn thấy kết quả kiểm tra của bệnh viện mà mẹ để trong tủ mới biết. Hôm qua tôi với ba lại đưa mẹ đến viện kiểm tra lần nữa, kết quả vẫn vậy, sáng nay ông ấy còn mời chuyên gia tới, những lời này đều là chuyên gia nói. Mặc dù tôi và ba đều không cam lòng, nhưng… nhưng cũng không thay đổi được gì.” Lý Yến chậm rãi nói.

Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên rơi vào trầm tư, anh cũng không biết nên nói gì, chỉ châm thuốc rồi bắt đầu hút.

“Sáng nay anh trai và chị dâu tôi về. Mẹ tôi nói điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời bà là hôn nhân của tôi.

Năm nay tôi đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn một mình, kết hôn với anh một lần rồi lại lập tức ly hôn, điều này đã trở thành nút thắt trong lòng bà. Tâm nguyện lớn nhất của bà là được thấy tôi kết hôn, đây cũng là điều bà không yên tâm nhất.

Sáng nay bà ấy còn kéo tay tôi bảo tôi nói chuyện với anh, bảo tôi đừng bướng bỉnh quá, anh là một người đàn ông tốt, bà hy vọng hai ta có thể tái hôn, nếu chúng ta có thể tái hôn thì bà chết cũng không hối tiếc. Cả đời này mẹ tôi đều vì gia đình, ba tôi, anh trai và tôi đều là người cuồng công việc, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới công việc, chưa bao giờ hy sinh điều gì cho gia đình, tất cả đều là mẹ tôi một mình vất vả, nhẫn nhục chịu khó.

Hơn nữa bọn tôi chưa bao giờ quan tâm đến mẹ, nhất là tôi, tôi chưa bao giờ làm tròn chữ hiếu, lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng. Lăng Thiên, anh giúp tôi được không? Tôi không muốn đến cuối đời rồi mà mẹ vẫn phải lo lắng cho mình, tôi mong cuối đời bà được vui vẻ, để tôi báo hiếu bà.” Lý Yến lại nói tiếp: “Đây không phải ý của tôi mà cũng là ý của ba. Đây là điều duy nhất mà bây giờ bọn tôi có thể làm.”

Diệp Lăng Thiên liên tục hút thuốc không nói, một lúc lâu sau anh mới bảo Lý Yến : “Cô mang chứng minh thư và sổ hộ khẩu không?”

“Gì cơ?” Lý Yến hơi ngạc nhiên.

“Đi, tôi lái xe, cô về nhà lấy sổ hộ khẩu, giấy tờ của tôi có trên xe rồi, chúng ta đến Uỷ ban nhân dân lấy giấy chứng nhận tái hôn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.

“Anh… Anh không cân nhắc một chút à?”

“Cân nhắc điều gì?”

“Chuyện này không phải nhất thời mà là hơn một năm đấy. Có thể mẹ tôi sẽ kéo dài được thời gian lâu hơn. Anh… không cần nói trước với Lý Vũ Hân sao? Thật sự không vội đâu, anh suy nghĩ thêm đi, tôi …”

Lý Yến cực kỳ mâu thuẫn.

“Tôi độc thân, không cần phải nói với ai, hơn nữa hai ta chỉ tái hôn thôi. Đi, nếu chúng ta tái hôn có thể khiến dì vui vẻ thì tái hôn sớm một chút.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm bảo.

“Xem ra ba tôi nói đúng.” Lý Yến ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, hồi lâu sau mới nói.

“Hả?”

“Khi bàn chuyện với ba, ba tôi nói anh sẽ đồng ý. Ông ấy nói nếu bây giờ chúng ta cầm ảnh cưới đến thì mẹ tôi sẽ cảm thấy mọi người đang lừa, làm qua loa lấy lệ với bà. Ông nói nếu chúng ta thật sự định làm thì ông ấy sẽ nhờ người ở Uỷ ban nhân dân mở cửa sau, bảo họ điền thời gian trên giấy chứng nhận trước một tháng, tức là trước khi mẹ tôi bị bệnh. Như vậy mẹ sẽ cảm thấy chúng ta thật lòng muốn tái hôn, chứ không phải vì biết bà bị bệnh mà qua loa lấy lệ làm vậy với bà.”

“Ừm, nếu được như vậy thì là tốt nhất. Đi thôi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm dì.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu đồng ý.

“Anh thật sự không hối hận à?”

“Tôi chưa bao giờ hối hận, kể cả lần trước kết hôn với cô, tôi chỉ mong cô đừng hối hận rồi tới lúc đó lại bỏ đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, đứng dậy gọi phục vụ tới thanh toán.

Sở dĩ Diệp Lăng Thiên đồng ý không chút do dự thứ nhất là vì anh không có lý gì để từ chối lý do này, làm được gì cho người đã sắp chết là điều nên làm. Thứ hai, trong cuộc hôn nhân này, vốn là anh nợ Lý Yến , anh nên trả lại cho cô, ít nhất thì lòng anh luôn nghĩ như vậy. Đây cũng là lời hứa khi ly hôn anh đã nói với Lý Yến .

Diệp Lăng Thiên là một người làm việc nhanh gọn, ăn cơm xong anh đưa Lý Yến về nhà lấy giấy tờ rồi hai người cùng đến Uỷ ban nhân dân. Dựa vào quan hệ của Lý Đông Sinh nên hai người lấy được giấy chứng nhận rất dễ dàng, hơn nữa trên giấy tờ còn ghi thời gian là một tháng trước. Như vậy, Diệp Lăng Thiên lại một lần nữa kết hôn, người biết chuyện anh tái hôn ngoài hai nhân vật chính thì cũng chỉ có Lý Đông Sinh.

Sau khi ra khỏi Uỷ ban nhân dân, hai người tới thẳng bệnh viện. Ở dưới lầu bệnh viện họ gặp Lý Đông Sinh, hiển nhiên ông vẫn luôn chờ họ. Trong mắt Lý Đông Sinh toàn là tơ máu, trông ông như già đi chục tuổi, tóc trắng mọc ra rất nhiều chỉ sau một đêm.