Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 767




CHƯƠNG 767 NHIỆM VỤ (9)

Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Anh đã nói rồi, những chuyện này em có thể quyết định, không cần cho anh xem, anh dù có xem cũng không có nhiều tác dụng lắm, em mới là người có chuyên môn.”

“Theo phong cách của anh, anh không sợ có một ngày em nâng anh lên rồi quét sạch anh không để lại một xu sao?” Lý Vũ Hân cười.

“Nếu là như vậy anh cam đoan sẽ không có bất kỳ lời oán than nào, nói thật là anh còn mong chờ ngày này, mục đích công ty của anh là gì? Nếu em thật sự có ý kiến này anh ngược lại coi như được giải thoát.

Quay về bán thịt nướng của anh thôi.” Diệp Lăng Thiên cũng cười.

“Em thực sự không có cách giao tiếp với một người như anh.” Lý Vũ Hân lắc đầu không nói nên lời.

“Được rồi, mấy ngày nay anh có thể không ở công ty, ngày mai anh phải đến Tập đoàn Đại Đường họp, chiều mai anh sẽ đến thành phố Y với Hiểu Tinh, ngày kia ba cô ấy sẽ có phiên tòa, anh phải đi một chuyến.

Sau đó, anh đến thành phố Y để gặp một vài người, chủ yếu là để nói về đơn đặt hàng của công ty dệt, tóm lại phải gặp các trưởng bộ phận liên quan để làm quen, đây là chuyện quan trọng. Lần này anh sẽ đưa Lưu Thượng Vinh đi, mấy chuyện này đưa anh ấy đi thì tốt hơn, dù sao sau này công tác liên lạc không thể đích thân anh đi làm, Chu Ngọc Lâm hiển nhiên cũng không làm chuyện này, chỉ có Lưu Thượng Vinh là thích hợp nhất. Có thể mất vài ngày. Đương nhiên anh sẽ quay lại trước khi công ty dệt may tiếp nhận.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với Lý Vũ Hân.

“Được rồi, anh đi đi, ở đây không có chuyện gì lớn, em sẽ lo liệu, anh không cần lo lắng.” Lý Vũ Hân gật đầu.

“Chân của anh có đỡ không?” Lý Vũ Hân rốt cục hỏi.

“Không sao, hoàn toàn không sao cả, nhìn tư thế đi đứng của anh thì biết, đã không sao rồi.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nhấc chân chuẩn bị vén quần lên cho Lý Vũ Hân xem.

“Anh làm gì đó? Đây là văn phòng, anh là tổng giám đốc, chú ý hình ảnh được không hả?” Lý Vũ Hân nhanh chóng ngăn cản Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó cười nói: “Thường ngày không có ai tới phòng làm việc của anh hết, căn bản tất cả mọi người có vấn đề đều tìm đến em mà.”

“Còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Em nói chuyện với anh khách sáo như vậy từ khi nào thế? Em nói đi.”

“Vì anh đã chia cho em 25% cổ phần, cho nên một khoảng thời gian nữa em muốn lấy một ít tiền từ công ty.”

“Bao nhiêu?”

“6 tỷ, em thường viết thư cho những đứa trẻ mà em dạy, theo mấy đứa nói, trường mới đang được xây dựng, hơn nữa cũng sắp hoàn thành, nhưng mà, năm nay lại có một đợt hạn hán, những người trong thôn sắp chết khô rồi, bọn họ đến cơm nước cũng sắp thành vấn đề, em muốn hỗ trợ họ một chút, nhưng cuối cùng em suy nghĩ kỹ lại, cho họ một ít thức ăn và quần áo chỉ trị được ngọn không trị được gốc, đợt hạn hán này qua rồi lần tới thì sao? Lần tới nữa thì sao?

Em nghĩ lý do chính chỗ đó nghèo như vậy là do giao thông đi lại ở đó không thuận tiện, nếu họ có thể xây dựng một con đường, em nghĩ rằng điều kiện sống của họ sẽ được cải thiện rất nhiều. Vì vậy, em muốn đầu tư 6 tỷ để giúp họ xây dựng một con đường vào thôn, không cần phải là một con đường quá tốt, chỉ cần có thể đi qua một chiếc ô tô là được. Trên người em không có nhiều tiền, chỉ có thể lấy tiền của công ty.” Lý Vũ Hân nói thẳng Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Như vậy đi, sau khi xong việc của công ty tập đoàn rồi, chúng ta hãy nhân danh công ty tập đoàn quyên góp 6 tỷ cho bọn họ để làm đường, không chỉ giới hạn ở 6 tỷ, dù sao ngoài việc giúp họ sửa chữa con đường này, tất cả các thiết bị dạy học của trường mới chúng ta cũng phụ trách hết. Chờ khi trường mới khai giảng, anh sẽ cùng em đến đó xem qua được không.”

“Cảm ơn” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

“Anh không quyên tặng số tiền này cho em, sao em lại cảm ơn anh chứ? Bây giờ chúng ta cũng được coi như là một công ty thành công, tiền của chúng ta đến từ xã hội, chúng ta đương nhiên nên cố gắng một phần sức mình cho xã hội.

Được rồi, anh phải qua bên công ty An Bảo trước, tìm hiểu tình hình trong khoảng thời gian ngắn nhất, nếu không ngày mai gặp mặt hỏi thì anh thật sự không biết nên nói cái gì, đến lúc đó xấu hổ chết mất.”

Diệp Lăng Thiên cười cười nói, sau đó đi đến công ty An Bảo.

Chín giờ sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên đúng giờ có mặt trong phòng họp của Tập đoàn Đại Đường.

Đây là lần đầu tiên anh đến đây, cũng là lần đầu tiên anh tham gia một hội nghị cấp cao như vậy, đây là Hội nghị thường kỳ của Tập đoàn Đại Đường, mỗi quý tổ chức một lần, thành phần tham dự là lãnh đạo các công ty chi nhánh và lãnh đạo các công ty trực thuộc của Tập đoàn Đại Đường, trong số đó rất nhiều người từ khắp nơi trên đất nước cũng bay về tham dự hội nghị, hơn nữa rất nhiều người trong số này còn là nhân vật nổi tiếng là hội viên của thương hội các nơi v..v, nhìn lại, Diệp Lăng Thiên thực ra không tính là gì hết. Hội nghị có mấy chục người, Diệp Lăng Thiên hầu như không biết ai trong số họ.

Phòng họp khá lớn, bàn họp hình bầu dục bên trong cũng vô cùng lớn, nhìn ghế ngồi ở hiện trường, ghế ngồi vây thành một vòng quanh bàn họp, mà phía sau bàn họp còn có một hàng ghế ngồi nữa.

Diệp Lăng Thiên rất tự giác tìm một nơi không có người ngồi ở ngoài cùng ngồi xuống. Những người bên cạnh nhìn cũng này nọ lắm nhiệt tình chào hỏi trò chuyện từ bên này sang bên kia, chỉ độc một mình Diệp Lăng Thiên ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Vừa đến chín giờ, liền thấy một nhóm người đi vào cửa phòng họp, người đi đầu là Lục Oánh, những người khác đều tầm chừng 50, 60 tuổi đi vào cùng Lục Oánh, mấy người này đều ngồi ở vị trí phía trên bàn tròn, hiển nhiên, những người này đều là nhân vật cấp cao của Tập đoàn Đại Đường.

Lục Oánh ngồi xuống, nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang ngồi ở phía sau, bà ta cười cười, nói thẳng vào micro trước mặt: “Lăng Thiên, anh ngồi phía sau làm gì vậy? Thêm một chỗ, ngồi lên phía trên đi.”

Người phục vụ hội trường vội vàng chen thêm vào một chỗ ngồi gần trước bàn tròn, sau đó bảo Diệp Lăng Thiên ngồi xuống. Ngồi ở vị trí này rõ ràng đều là nhân viên cốt cán của Tập đoàn Đại Đường, Diệp Lăng Thiên ngồi ở đây ngược lại có chút không thoải mái, chẳng qua là cách Lục Oánh rất gần. Diệp Lăng Thiên trực tiếp ngồi xuống chỗ đó, Lục Oánh mỉm cười nhìn Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên cũng có thể cảm nhận được sự thù địch cùng địch ý của những người xung quanh, Diệp Lăng Thiên không hiểu sao những người này lại có địch ý với mình nữa.