Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 749




CHƯƠNG 749: ĐÊM DẠO TÂY HỒ (7)

“Hơn nữa, sau khi cậu qua đó đãi ngộ nhất định cũng cao hơn bây giờ không ít, cậu mua nhà không phải là chuyện quá khó khăn nữa rồi. Dĩ nhiên, có mấy lời tôi cũng phải nói trước, nhà máy này tôi đầu tư mấy trăm tỷ, nếu cậu đồng ý làm Tổng giám đốc, như vậy chẳng khác nào tôi đưa nhà máy mấy trăm tỷ này giao toàn bộ cho cậu, cậu phải gánh vác trách nhiệm này kinh doanh tốt công ty giúp tôi.

Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi hay không đi, nếu cậu muốn tiếp tục ở lại công ty bảo vệ, tiền đồ cũng rất sáng sủa, hơn nữa không lâu sau, tôi vẫn nhấc cậu lên Phó tổng, đến lúc đó tiền lương và đãi ngộ của Phó tổng cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa, bởi vì sau lưng có tập đoàn Đại Đường, nói không chừng cậu phát triển ở công ty bảo vệ đãi ngộ còn tốt hơn làm cho tôi. Cụ thể nghĩ như thế nào tự cậu có đáp án, bất kể cậu đi hay không đi, tôi đều ủng hộ. Chính cậu suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong cho tôi câu trả lời đi.”

Diệp Lăng Thiên nói tiếp với Chu Ngọc Lâm.

“Anh Diệp, em đi, anh để em đi đâu em đi đó, tất cả của em đều là anh cho. Còn nhớ ban đầu anh mua lại em không? Lúc đó em đã nói, đời này em đều làm trâu làm ngựa cho anh, nhưng trên thực tế em cũng không, chẳng những anh không sai sử em, ngược lại cho em rất nhiều thứ, chưa bao giờ em nghĩ tới em sẽ có hôm nay.

Đừng nói là để em làm Tổng giám đốc, cho dù để em đi núi đao biển lửa em cũng sẽ không nhíu mày. Em đi, nhưng năng lực em có hạn, em không dám cam đoan em sẽ làm rất tốt, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực hết sức để làm, ngoài ra, em cũng sẽ học tập nhiều hơn.” Chu Ngọc Lâm khẳng định nói.

Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, khi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị nói, Tiểu Lâm đi tới, thần sắc hơi kỳ lạ nói với Diệp Lăng Thiên: “Sếp Diệp, có hai đồng chí cảnh sát tìm anh.”

“Cảnh sát?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy thật kỳ lạ.

Sau đó thấy hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, cảnh sát mặc thường phục thấy Diệp Lăng Thiên hơi cung kính, không vênh váo hống hách, mà cung kính nói: “Anh Diệp, trong tay chúng tôi có một vụ án dính líu tới anh, còn hy vọng anh cùng chúng ta trở về cục công an một chuyến trợ giúp điều tra.”

Diệp Lăng Thiên nhíu mày một cái, hỏi: “Các người là cục nào?”

“Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, chúng ta cũng là phụng lệnh đội trưởng Lý mời anh đi.” Hai cảnh sát mặc thường phục hiển nhiên biết quan hệ giữa Diệp Lăng Thiên và Lý Yến, vội vàng nói rõ điểm này.

Nghe vậy, Diệp Lăng Thiên coi như là đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ cười một tiếng nói: “Được, các người ở bên ngoài chờ một chút, tôi nói nốt chút chuyện rồi đi cùng các người.”

“Cái này ···” Hai cảnh sát mặc thường phục hơi do dự, hiển nhiên trước kia không có quy củ này.

Diệp Lăng Thiên cũng không muốn làm khó hai cảnh sát, nói với Chu Ngọc Lâm: “Như vậy đi, bây giờ cậu đi tìm Lý Vũ Hân, công việc cụ thể cô ấy sẽ dặn dò, giao cho cậu, bình thường cũng báo cáo công việc với cô ấy nhiều chút, tất cả cũng dựa theo cô ấy nói mà làm. Bên này tôi còn có việc, cậu đi trước đi.”

“Anh Diệp, đây… đây là chuyện gì xảy ra? Không có chuyện gì chứ ?” Chu Ngọc Lâm rất lo lắng chỉ chỉ hai cảnh sát hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Không sao, Lý Yến tìm tôi có chút việc, tôi đi một chuyến. Đúng rồi, nếu như vợ cậu đồng ý đi cùng cậu, đến lúc đó hai người cùng đưa đơn từ chức cho Trần Tuấn Lương, sau đó hai người làm ở thành phố H, hai người chung một chỗ vẫn tốt hơn.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng dặn dò Chu Ngọc Lâm một câu, sau đó đứng dậy đốt một điếu thuốc đi tới cửa nói với hai cảnh sát mặc thường phục: “Đi thôi, đừng để đội trưởng Lý các người chờ quá lâu.”

Đi xuống lầu dưới bãi đậu xe, hai cảnh sát mặc thường phục đưa Diệp Lăng Thiên đi tới xe cảnh sát bọn họ, Diệp Lăng Thiên cười một tiếng nói: “Không làm phiền hai người, bây giờ ngồi xe hai người đi lát nữa hai người lại phải đưa tôi về. Tự tôi lái xe đi, các người ở cửa cục cảnh sát chờ tôi là được.”

“Vậy… vậy… không tốt lắm.” Cảnh sát mặc thường phục lại do dự.

“Sao? Các anh sợ tôi chạy? Nếu tôi thật sự muốn chạy anh cảm thấy bây giờ các anh có thể thấy tôi sao? Đi thôi, nếu tôi thật sự chạy đội trưởng hai người cũng sẽ không chỉ phái hai người đến tìm tôi.”

Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, sau đó đi tới cạnh xe anh mở cửa xe lái xe đi trước một bước. Hai cảnh sát mặc thường phục ngẩn người, sau đó vội vàng lái xe đi theo Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên lái xe đến trong sân cục công an thì dừng lại, sau đó đứng chờ cửa hai cảnh sát mặc thường phục, đợi chừng ba bốn phút mới thấy hai cảnh sát mặc thường phục lái xe lái vào. Hai người dừng xe lại vội vàng chạy tới.

“Đi thôi, các người xem xem phải đưa tôi đi đâu đi” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa hỏi.

“Mời đi với tôi” cảnh sát mặc thường phục đưa Diệp Lăng Thiên vào trong, cuối cùng dẫn Diệp Lăng Thiên tới một gian phòng thẩm vấn, Diệp Lăng Thiên ngồi ở trong, sau đó bọn họ đóng cửa lại đi ra ngoài, đối với cảnh này Diệp Lăng Thiên lại cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết, chẳng qua là lần trước ngồi ở đây giống như đã là chuyện mấy năm trước.

Không bao lâu, một điếu thuốc Diệp Lăng Thiên còn chưa hút xong thì thấy cửa mở ra, sau đó hai cảnh sát một nam một nữ mặc thường phục đi vào, trong tay nữ cảnh sát còn cầm giấy bút, hiển nhiên là phụ trách ghi chép.

Hai người vừa ngồi xuống, thì thấy Lý Yến đi vào, Lý Yến chỉ chỉ cảnh sát nam nói: “Anh đi ra ngoài, tôi tự làm.” Sau đó ngồi xuống vị trí cảnh sát nam mặc thường phục, đến khi cảnh sát nam mặc thường phục đi ra ngoài đóng cửa lại Lý Yến mới nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Lát nữa không nên nói bậy bạ, chú ý chút, nơi này sẽ thu hình, hơn nữa cũng sẽ ghi chép” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên nhắc nhở một câu.

Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái tỏ ý đã biết.

“Biết hôm nay tại sao đưa anh tới đây không?”

“Đây chính là điều tôi muốn hỏi cô”

“Đây không phải là anh biết còn hỏi sao?”

“Vẫn là vì chuyện của Văn Vũ?”

“Anh nói xem? Chẳng lẽ anh còn có chuyện khác? Mặc dù Văn Vũ đã có chút thần kinh không bình thường, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh táo, dựa theo anh nói, anh ta cắn chặt người tập kích anh ta chính là anh, cho nên hôm nay chúng tôi đưa anh đến tiếp nhận điều tra, anh phải phối hợp chúng tôi” Lý Yến nói rõ nguyên nhân.

“Tôi có thể phản cáo anh ta vu hãm tôi không?” Diệp Lăng Thiên cười một cái nói.

“Có ý gì?”

“Cô nói có ý gì? Tôi căn bản là đã không làm anh ta cứ nói là tôi làm. Anh ta tinh thần không bình thường, lời anh ta các người cũng tin? Cho dù anh ta tinh thần bình thường, các người cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói của anh ta kết luận là tôi làm. Nếu anh ta cứ nói tôi làm, vậy cô hỏi anh ta, lúc ấy tôi mặc gì, quần màu gì, áo màu gì.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh ta nói từ đầu tới cuối anh ta đều không thấy rõ dáng vẻ của đối phương ra sao, hơn nữa cảm giác đối phương có râu rất rậm, bởi vì tay anh ta sờ thấy.”

“Vậy tôi có râu sao?” Diệp Lăng Thiên chỉ chỉ mình.

“Nhưng anh ta chắc chắn anh làm”

“Cho nên?” Diệp Lăng cũng cạn lời.

“Râu cũng là có thể ngụy tạo. Dĩ nhiên, hôm nay chúng tôi đưa anh tới chẳng qua là theo thông lệ chuyện công hỏi thăm một chút thôi. Anh nói đi, tối hôm xảy ra chuyện anh ở đâu, đang làm gì, có ai có thể chứng minh. Bắt đầu ghi chép đi.” Lý Yến hỏi, sau đó mới nói với nhân viên ghi chép.