Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 740




Chương 740: Tô lão tam (4)

“Đội trước đây của chúng ta đã bị giải tán. Tôi tin rằng là người trong cuộc thì các cậu cũng hiểu lý do là gì, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Mặc dù đội đã giải tán nhưng một số nhiệm vụ vẫn cần phải có người làm. Rất nhiều công việc đã được chuyển giao đến các bộ phận khác hoặc dừng lại.

Nhưng do ảnh hưởng của sự việc lần trước nên một số công việc của chúng ta không thể tiến hành được nhưng không có nghĩa là không cần phải thực hiện Mọi người đều biết rằng Đông Hải và khu vực xung quanh là trung tâm kinh tế của chúng ta, trong hai năm qua nơi này một số lượng lớn các thế lực thù địch và các đối tượng, tổ chức luôn sẵn sàng thực hiện một số hoạt động chống phá.

Những tổ chức và cá nhân này đa phần đều được cử đến từ các thế lực thù địch chúng ta, họ có thân phận và con đường đi đàng hoàng. Hơn nữa nhiều người trong số họ đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong một ngành nào đó, làm việc rất thận trọng, không có cách nào xử phạt được thông qua các con đường chính quy. Vì vậy công việc của chúng ta là tiến hành xử phạt họ.

Trên thực tế, nếu chỉ là nhiệm vụ như thế này thì rất dễ hoàn thành và dựa vào kỹ năng của mấy người chúng ta thì vấn đề có thể được giải quyết êm đẹp, nhưng khó khăn của vấn đề chính là ở đây. Chúng ta không thể để lại bất kỳ dấu vết nào để đối phương biết được. Đối phó với những người này chỉ có thể mượn danh nghĩa là tai nạn, phải hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với quan chức.

Cách tôi có thể nghĩ ra là sử dụng thế lực tà ác làm chiêu bài. Sau khi nhận được thông tin từ đối tượng sẽ tìm cách để khiến cho thế lực tà ác xung đột với người đó. Tiếp theo xung đột sẽ ngày một leo thang và cuối cùng xảy ra những tai nạn, người khác sẽ chỉ có thể nghĩ đến đó là báo thù. Đây cũng là lý do tại sao tôi muốn đưa Tô Lão Tam này ra ngoài và kiểm soát ông ta. Bây giờ chắc hai cậu đã hiểu rõ về mục đích công việc rồi phải không? ” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Tô Lão Tam trước đây là thủ lĩnh của thế lực tà ác ở thành phố A, sau đó cũng đã bị bắt. Tuy rằng đã bị bắt giam nhiều năm, nhưng ông ta vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Tôi nghĩ rằng chỉ cần ra ngoài sẽ có rất nhiều người đi theo ông ta.

Vừa hay chúng ta đang cần một người như vậy, tôi cần một Tô Lão Tam có thế lực nhất định và còn cần ông ta lan tỏa thanh danh của mình hơn nữa, nâng tầm ảnh hưởng lên để ngày càng nhiều người chú ý đến Tô Lão Tam.

Tốt nhất nên khiến cho họ nghĩ rằng đây là một người có thù ắt phải trả. Tôi không cần ông ta làm gì cho chúng ta, tất nhiên là ông ta cũng không thể biết chúng ta sẽ làm gì, chỉ cần một tấm bình phong mà thôi, từ nay về sau chuyện của Tô Lão Tam tôi sẽ giao lại hết cho các cậu, vẫn là câu nói đó: Hầu Tử ở trong tối, Lão Ưng ở ngoài sáng.

Tôi chỉ có một vài yêu cầu đối với Tô Lão Tam như sau. Thứ nhất, tôi cần một người ngoan ngoãn nghe lời, nếu ông ta không nghe lời thì chẳng cần làm gì, bắt buộc phải kiểm soát ông ta thật sát sao.

Thứ hai, Tô Lão Tam phải hình thành một tổ chức có thế lực nhất định, nhưng tổ chức này không thể làm những chuyện sai trái, đây là giới hạn. Điều thứ ba là chúng ta không tham gia vào bất kỳ việc gì của ông ta. Cuối cùng là hai cậu phải chú ý che giấu thân phận của mình. Đây là những gì tôi muốn giao phó, còn cụ thể thực hiện những nhiệm vụ này như thế nào thì hai người tự bàn bạc với nhau sau đó báo cáo lại với tôi là được, lúc nào cần dùng đến tiền cứ nói. Tôi giao lại hết cho các cậu, tin chắc rằng hai người có đủ khả năng để giải quyết tất cả những việc này. ” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Dứt lời Diệp Lăng Thiên lại móc từ trên người ra một tấm thẻ đặt lên bàn: “Trong này có mười lăm tỉ, đây là kinh phí hoạt động cũng như sinh hoạt của hai cậu, lúc nào cần dùng đến tiền cứ quẹt thẻ, không cần hỏi ý kiến của tôi. Nếu hết tiền rồi cứ nói lại với tôi là được. Trong quá trình làm việc nếu có bất cứ tiến triển hay sự cố gì hãy gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Còn có vấn đề gì nữa không?” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Không ạ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hầu Tử và Lão Ưng dường như đứng lên cùng một lúc, đứng thẳng lưng đáp lại lời anh.

“Tốt lắm, còn nữa, từ ngày mai trở đi hai người hãy ra ở riêng. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì cũng đừng tùy tiện gặp nhau. Cứ gọi điện thoại liên lạc là được rồi. Hãy nhớ rõ rằng bất kể là lúc nào, dù là hai cậu hay tôi thì điện thoại di động phải luôn luôn giữ được liên lạc. Được rồi, đó là tất cả điều tôi muốn nói. Tôi sẽ rời khỏi đây trước, tạm thời giao những việc này cho hai cậu nhé.” Diệp Lăng Thiên bố trí xong nhiệm vụ thì lập tức đi ra khỏi khu nhà thuê của Hầu Tử và Lão Ưng, sau đó xuống lầu lái ô tô của mình đến công ty làm việc.

Không phải Diệp Lăng Thiên là người thích chỉ tay năm ngón, lười biếng quăng hết tất cả những việc này cho Lão Ưng và Hầu Tử. Thật ra là hoàn toàn ngược lại, không phải Diệp Lăng Thiên không quan tâm đến mà chỉ hy vọng rằng mình có thể quản lý tốt hơn nên mới làm như vậy.

Đây cũng là thói quen làm việc của Diệp Lăng Thiên bao nhiêu năm qua, hai người bọn họ đã quen với điều này rồi. Quan niệm của anh là nếu đã muốn người ta làm việc cho mình thì phải cho họ có được quyền tự chủ nhất.

Người xưa có câu tướng ở ngoài trận có thể không tuân theo lệnh vua chính là có ý như vậy. Suy cho cùng thì công việc cụ thể đều là do người khác thực hiện, thực tế xảy ra vấn đề gì cũng do người khác xử lý. Một người lãnh đạo mà quản lý và can thiệp vào tất cả mọi việc thì kết quả chính là người thực hiện công việc rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng ngược lại sẽ không hoàn thành tốt công việc. Một nhà lãnh đạo giỏi là người hiểu rõ nguyên tắc phân quyền.

Thói quen làm việc bao nhiêu năm nay của Diệp Lăng Thiên là nắm bắt đại cục trước khi làm việc, nói rõ yêu cầu và mục tiêu cuối cùng cần đạt được, liệt kê ra những tình huống cần phải chú ý, sau đó giao việc còn lại cho người xử lý công việc cụ thể. Anh không quan tâm đến quá trình mà chỉ cần kết quả. Tất nhiên là người vô cùng tự tin về bản thân mình mới có thể làm như vậy.

Mà Diệp Lăng Thiên hoàn toàn yên tâm về Hầu Tử và Lão Ưng vì trước đây bao nhiêu nhiệm vụ phức tạp và nguy hiểm họ đều có thể hoàn thành được, huống hồ là nhiệm vụ cỏn con hiện tại, họ chỉ coi đây là trò của trẻ con mà thôi. Vậy nên anh hoàn toàn không lo lắng rằng hai người họ sẽ làm hỏng việc nhỏ nhặt như thế này.