Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 718




Chương 718: Tổng giám đốc (3)

“Cậu nói cho tôi nghe một chút, vì sao lại muốn kết hôn ngay bây giờ?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Bởi vì em yêu Diệp Sương, cũng bởi vì em làm sai, cho nên em cảm thấy mình nhất định phải chịu trách nhiệm, em nhất định phải cho Diệp Sương một hứa hẹn, một danh phận, em cũng hi vọng mau chóng xác định quan hệ chính thức với Diệp Sương. Em… em cảm thấy đây là việc mà một người đàn ông nên làm, nếu em đã xảy ra quan hệ với Diệp Sương, như vậy em nhất định phải kết hôn với cô ấy, em nhất định phải cưới cô ấy, cho cô ấy một danh phận, yêu thương cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc.” Trần Tuấn Lương hùng hồn nói.

“Anh, em cũng không sợ anh chê cười, nhìn qua thì em như một tên lăng nhăng, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ thì em rất bảo thủ, cũng rất chân thành. Diệp Sương là mối tình đầu của em, trước tối hôm qua, em… em vẫn là xử nam.” Trần Tuấn Lương nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Em… em muốn kết hôn còn có một nguyên nhân nữa, em… sợ Diệp Sương sẽ mang thai.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương một cái, bây giờ Diệp Lăng Thiên không biết mình nên khóc hay nên cười nữa, nhưng cho dù nói thế nào thì anh vẫn khá tin tưởng Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương là loại người gì trong lòng anh hiểu rõ. Hơn nữa Trần Tuấn Lương kết hôn với Diệp Sương thì không tính là vùi dập em gái mình, dù sao Trần Tuấn Lương là người mà Diệp Lăng Thiên coi trọng nhất trong nhiều năm nay.

“Diệp Sương đâu rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ở… ở… trên tầng, ở trong nhà.”

“Vậy thì tốt, cậu theo tôi đi lên.” Diệp Lăng Thiên nói xong cũng mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài.

“Anh… đi lên làm gì?”

“Không phải cậu muốn cầu hôn sao? Cậu muốn cầu hôn mà cầu xin tôi thì được cái gì? Hơn nữa đây là chuyện giữa hai người, cũng không thể để một mình cậu định đoạt chứ?”

“Nhưng… Diệp Sương không cho em nói cho anh biết việc này, em… ”

“Nhưng bây giờ cậu đã nói cho tôi biết rồi đấy? Đi, theo tôi đi lên, cậu phải chịu trách nhiệm, cho dù đối phương có bắt cậu chịu trách nhiệm hay không, mặt khác, Trần Tuấn Lương nếu như tôi đi lên hỏi Diệp Sương mà em ấy nói với tôi là không muốn kết hôn với cậu, vậy chính tay tôi sẽ thiến cậu.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Trần Tuấn Lương, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Trần Tuấn Lương thật sự rất sợ Diệp Lăng Thiên, ngoài sợ ra còn có kính nể, cũng có e ngại, hơn nữa còn có uy nghiêm không thể đụng vào đã hình thành trong lòng anh ta nhiều năm trước. Anh ta ngoan ngoãn theo sát Diệp Lăng Thiên lên lầu.

Diệp Lăng Thiên lấy chìa khoá ra mở cửa, Trần Tuấn Lương đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên, trong lòng cực kì thấp thỏm, lúc ở trên chiến trường anh ta cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

“Anh, anh về rồi à?” Lúc Diệp Lăng Thiên đi vào nhà, Diệp Sương đang cầm một quả hồng lên ăn, khi nhìn thấy Trần Tuấn Lương xuất hiện sau lưng Diệp Lăng Thiên thì sắc mặt thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Anh Tuấn Lương, anh… anh… sao anh cũng tới vậy?”

Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Sương, thờ ơ nói: “Sao vậy? Cậu ta không nên tới sao?”

Diệp Lăng Thiên đi thẳng tới bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, nhìn hai người Trần Tuấn Lương và Diệp Sương đang không ngừng nhìn nhau, chỉ vào ghế sô pha ở hai bên, nói: “Tất cả ngồi xuống đi, Diệp Sương, anh hỏi em, em nói cho anh biết, đêm qua xảy ra chuyện gì?”

Diệp Sương nghe thấy Diệp Lăng Thiên hỏi như vậy, sắc mặt thay đổi một lần nữa, cúi đầu, khuôn mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu, dùng giọng điệu không thể bé hơn nữa, nói: “Xảy ra chuyện gì chứ, không… không hề xảy ra chuyện gì cả. ”

“Thật sao, Diệp Sương, không tệ, bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, còn dám nói dối anh cơ đấy? Bây giờ hai người đều ngồi ở đây, anh muốn hỏi hai người một chút, rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì? Diệp Sương, bây giờ em nói cho anh biết, đêm qua là em tự nguyện, là hai người kìm lòng không được như cậu ta nói hay là cậu ta ép buộc em.” Bỗng nhiên Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi Diệp Sương với Trần Tuấn Lương.

“Em… em…” Diệp Sương đỏ mặt không nói được, trừng mắt nhìn Trần Tuấn Lương.

“Em cái gì mà em? Nếu như thật sự là hai người kìm lòng không được như cậu ta nói thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu như cậu ta ép buộc em, anh sẽ không báo cảnh sát mà trực tiếp đánh cậu ta chết tươi ở đây.” Diệp Lăng Thiên gằn từng chữ.

“Không, không, anh à, anh đừng hiểu lầm, anh ấy không ép buộc em. Đêm qua thật sự… thật sự là… ngoài ý muốn, là… là kìm lòng không được, anh Tuấn Lương thật sự không ép buộc em, anh đừng trách anh Tuấn Lương.” Nghe Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Diệp Sương lập tức luống cuống, vội vàng nói.

“Anh, em thật sự không ép buộc Diệp Sương, em không thể nào. Em…” Trần Tuấn Lương cũng có chút hoảng hốt.

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, sau đó nhìn Diệp Sương, nói: “Diệp Sương, anh đã dạy em như thế nào, em là con gái, sao lại không biết tự bảo vệ mình một chút nào vậy? Mặc dù thời đại bây giờ đã thay đổi, hành vi tình dục trước hôn nhân có thể chấp nhận, nhưng tiền đề cũng là hành vi tình dục trước hôn nhân, bây giờ chuyện đã xảy ra, hai người đều ngồi ở đây, hai người nói xem giải quyết chuyện này như thế nào, hai người tự nói đi.”

“Không phải, anh, chuyện này là em sai, nhưng… nhưng em với anh Tuấn Lương là thật lòng yêu nhau, quan hệ của em với anh Tuấn Lương đã được một thời gian, chỉ là chúng em không nói cho anh biết. Đúng là đêm qua hai bọn em không đúng, xảy ra chuyện như vậy thật ra em với anh Tuấn Lương đều hối hận, nhưng… nhưng em cảm thấy… chúng em đều là người trưởng thành rồi, chúng… chúng em có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.” Một lúc sau Diệp Sương mới cúi đầu nói.

“Chịu trách nhiệm như thế nào? Diệp Sương, anh là anh của em, ba mẹ không ở đây thì anh chính là phụ huynh của em, phụ huynh biết con gái của mình xảy ra quan hệ với một người con trai khác, em nói xem, trong lòng phụ huynh sẽ cảm thấy như thế nào? Rồi phụ huynh nên làm như thế nào? Đương nhiên, anh cũng không ép các em cái gì, anh cũng không hỏi em, Trần Tuấn Lương, cậu nói đi, cậu muốn làm thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương lần nữa.

“Diệp Sương, gả cho anh đi, chúng ta kết hôn.” Trần Tuấn Lương nhìn Diệp Sương, nghiêm túc nói.

“Hả?” Diệp Sương trừng lớn nhìn Trần Tuấn Lương.

“Hả cái gì mà hả? Đây là chuyện giữa hai người các em, anh không muốn tham dự, bây giờ hai người các em vào trong phòng đi, sau khi hai người thương lượng xong thì đi ra nói với anh, cho dù thế nào thì xảy ra chuyện như vậy các em đều phải cho anh một câu trả lời, cho anh một hứa hẹn, anh ở đây chờ lời hứa của hai người các em, hai người các em tự đi vào thương lượng đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Sương, sau đó nói với hai người.

Anh cũng không biết nên làm cái gì, giống như anh nói, với thân phận là phụ huynh, gặp phải loại chuyện này, thực tế anh vô cùng hi vọng hai người có thể kết hôn, dù sao mỗi người phụ huynh đều không hi vọng con của mình chịu thiệt thòi, đều hi vọng hai người có thể có tương lai hạnh phúc.