Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 711




Chương 711: Ép hôn (4)

“Không phải lúc trước đã đàm phán chuyện này xong rồi sao? Một nghìn năm trăm tỷ cho mười phần trăm cổ phần.” Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi.

“Đây chẳng qua là cái mà anh và Lục Oánh nói miệng một cách đại khái mà thôi, còn nếu muốn ký hợp đồng như thế là điều không thể nào, lúc nào đàm phán, nào có chuyện tùy tiện nói một chút về chuyện làm ăn là xong được chứ? Hai bên đều phải tối đa hóa lợi ích của mình. Giá em đề xuất là hai nghìn bốn trăm tỷ cho mười phần trăm cổ phần cố định.”

“Nhiều như vậy à?”

“Đương nhiên rồi, đàm phán không phải là rao giá trên trời trả tiền tại chỗ sao? Nếu như ngay từ đầu đã định giá quá thấp thì còn tiếp tục đàm phán thế nào nữa chứ? Bọn họ đưa ra điều kiện là một nghìn hai trăm tỷ cho chín mươi phần trăm cổ phần ”

“Cái này có nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là, bọn họ bỏ ra một nghìn hai trăm tỷ cho chín mươi phần trăm cổ phần, trong tay anh có mười phần trăm cổ phần. Nhưng mà sau đó bọn họ sẽ tiến hành đầu tư, đầu tư mấy nghìn tỷ để chuyển đổi một chút, vậy anh cảm thấy cổ phần trong tay anh sẽ còn bao nhiêu? Chắc chắn sẽ không quá hai phần trăm. Hơn nữa, bọn họ nói ranh giới cuối cùng của bọn họ chính là bọn họ muốn nắm giữ toàn bộ cổ phần, nói cách khác, Lục Oánh đồng ý đưa cho anh mười phần trăm cổ phần, bây giờ đã lật lọng rồi, em nghĩ có thể là ban lãnh đạo của tập đoàn Đại Đường bọn họ đã đưa ra quyết định này sau khi bàn bạc.

Đương nhiên, điều này cũng rất bình thường, bọn họ là một tập đoàn hàng đầu, muốn thu mua một dự án thì đương nhiên sẽ thu mua toàn bộ, không thể nào để cho người khác còn giữ lại một chút cổ phần nào, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Điều này không có gì sai, nếu anh đã quyết định giúp Lục Oánh, định bán công ty bảo vệ này đi thì cũng sẽ không nghĩ tới mấy chuyện như giữ lại một chút cổ phần. Vậy nên sao cũng được. Ranh giới cuối cùng của em là gì vậy?”

“Hai nghìn hai trăm năm mươi tỷ cho toàn bộ công ty bảo vệ này. Đây là giá thấp nhất, nếu còn thấp hơn thì không cần bàn bạc nữa.”

“Bọn họ sẽ đồng ý à?”

“Chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý, mặc dù chúng ta rất muốn đạt được thỏa thuận này, nhưng bọn họ còn muốn hơn chúng ta, cho nên lần này quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, em nghĩ cho dù là cái giá hai nghìn bốn trăm tỷ thì cũng không phải là vấn đề.

Dù sao điều kiện mà Lục Oánh đưa cho anh, kỳ thật cũng khoảng hơn hai nghìn một trăm tỷ rồi, cũng chỉ thêm mấy trăm tỷ mà thôi, không lý nào mà bọn họ lại không đồng ý, huống hồ, nếu bọn họ thật sự muốn toàn bộ cổ phần của công ty bảo vệ, bỏ ra thêm mấy trăm tỷ cũng là điều bình thường, bọn bọ không bị thiệt, chúng ta cũng có thể chấp nhận, đây là cái giá hợp lý nhất rồi.” Lý Vũ Hân tự tin nói.

“Ừm, những chuyện này em hiểu hơn anh, mọi chuyện đều nghe theo em.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Mặt khác, trong khoảng thời gian này em có làm một bản kế hoạch về giai đoạn phát triển tiếp theo, để em đi lấy cho anh xem thử!” Lý Vũ Hân nói xong liền đứng dậy, nhưng mà lại bị Diệp Lăng Thiên giữ chặt. Đọc truyện tại { ТRUMtruye n. O R G }

“Bản kế hoạch này để ngày mai, sau khi đến công ty rồi em hẵng đưa cho anh, bây giờ chúng ta ăn cơm đã, em nói sơ lược cho anh là được rồi.”

“Vậy được, đương nhiên, chuyện này đầu tiên cũng cần ý kiến của anh, dù sao tiền cũng là của anh, nhưng mà em cho rằng, tiền cứ đặt trong thẻ thì không có tác dụng lắm, phải bỏ tiền đầu tư thì mới có giá trị, anh thấy đúng không?”

“Điều này là đương nhiên, toàn bộ số tiền kia đều đầu tư vào công ty đi.”

“Em đã làm một bản kế hoạch đầu tư dựa theo hai nghìn bốn trăm tỷ đó, nhận ra có rất nhiều chỗ có thể dùng tiền, trước đây do không có tiền, nhưng bây giờ có tiền rồi, có thể bắt đầu rất nhiều kế hoạch đầu tư. Đầu tiên chúng ta phải trả hết tiền vay ngân hàng, xấp xỉ một trăm năm mươi tỷ. Sau đó, em chuẩn bị đầu tư cho công ty thực phẩm chín trăm tỷ, bây giờ tăng thêm hai trăm bốn mươi tỷ, tổng cộng là một nghìn một trăm bốn mươi tỷ, như thế có thể chắc chắn rằng công ty thực phẩm này sẽ có thể giải quyết tất cả vấn đề, còn nếu muốn đầu tư tiếp thì đó là chuyện của một năm sau rồi.

Tiếp theo, đầu tư cho Thành phố Y và Việt Châu mỗi công ty chín chục tỷ, mặt khác, thành lập hai công ty ở thành phố C và thành phố H, mỗi công ty đầu tư một trăm năm mươi tỷ. Vậy thì lúc đó, công ty thực phẩm, bao gồm chi nhánh Đông Hải bên này, thì đã có thêm năm chi nhánh Thành phố Y, Việt Châu, thành phố C, thành phố H, cộng thêm công ty thực phẩm, lấy công ty thực phẩm làm công ty chính, trong tay chúng ta đã có sáu công ty con, đủ điều kiện thể thành lập công ty tập đoàn rồi, tranh thủ giải quyết hết chuyện của công ty tập đoàn trong năm nay. Những công việc này đều tranh thủ hoàn thành hết trong năm nay, như vậy hai năm sau chính là thời điểm công ty của chúng ta phát triển nhanh chóng, tương lai này có thể dự đoán trước được.” Lý Vũ Hân chờ mong nói.

Diệp Lăng Thiên nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Dựa theo lời em nói, chín trăm tỷ, cộng thêm hai cái chín mươi tỷ cùng hai cái một trăm năm mươi tỷ cũng chỉ mới một nghìn ba trăm tám mươi tỷ, cộng thêm một trăm năm mươi tỷ trả ngân hàng với một trăm hai mươi tỷ mà anh trả cho Lục Oánh thì cũng chỉ khoảng một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ mà thôi, còn thừa lại khoảng hơn ba trăm tỷ, số tiền đó thì sao?”

“Anh cũng không thể một lần lấy hết tiền ra được chứ? Cũng phải chừa lại một chút tiền để trong công ty làm vốn lưu động nữa, dù sao quy mô càng lớn thì càng phải bảo đảm vốn lưu động. Để khoảng ba trăm tỷ lại trong công ty, số còn lại anh chuộc nhà về đi, sau khi thành lập công ty tập đoàn thì sẽ phải phân chia quyền lợi của cổ đông cho rõ ràng, không thể để giống như như bây giờ, dòng tiền ra vào một cách tùy tiện nữa.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói cho Diệp Lăng Thiên về kế hoạch của cô.

“Em nói cũng đúng, sau này công ty là công ty, tư nhân là tư nhân, mọi chuyện nên phân chia rõ ràng trước thì tốt hơn, quy tắc chính là quy tắc, không thể để giống như bây giờ được. Thôi, nói đến đây là được rồi, ở nhà đừng nói chuyện công ty nữa.” Diệp Lăng Thiên khoát tay, nói.

“Vậy anh ăn thêm chút nữa đi, còn nhiều cơm lắm.”

“Không ăn được nữa, anh đã ăn ba chén rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cứ ngồi ở đó trò chuyện tới hơn chín giờ đêm thì Diệp Lăng Thiên mới đứng dậy rời đi, Diệp Lăng Thiên muốn rời đi thì Lý Vũ Hân cũng không giữ lại làm gì, chỉ dặn dò Diệp Lăng Thiên lái xe cẩn thận một chút, cũng không có nhiều lời.

Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên đi đến công ty, cho tới bây giờ thì cũng không có mấy người biết chuyện công ty bảo vệ sắp bị tập đoàn Đại Đường thu mua, người biết chuyện này chắc cũng chỉ mấy người cấp cao mà thôi.

Hơn mười giờ Diệp Lăng Thiên đã rời khỏi công ty, lái xe đi đến cửa hàng một chuyến, nhìn trái nhìn phải, quay đầu một lúc lâu, cuối cùng mới lái thẳng đến nhà của Lục Oánh.

Diệp Lăng Thiên gõ cửa, Ưu Ưu là người mở cửa, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì rất vui vẻ, nhìn vào trong phòng hô: “Mẹ, mẹ mau tới đây đi, xem ai đến này.”

“Ai vậy?” Lục Oánh hỏi, sau đó đi từ trong nhà ra xem, vừa hay nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, bà ta rất kinh ngạc, hỏi: “Lăng Thiên, sao anh lại tới đây?”