Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 710




Chương 710: Ép cưới (3)

Đúng như Lý Vũ Hân đã nói, thành phố thực sự đang bị tắc đường. Ngay cả khi Lý Vũ Hân bảo Diệp Lăng Thiên đi đường vành đai nhưng từ nhà Diệp Lăng Thiên lái xe ra đường vành đai cũng rất khó khăn. Anh đã bị mắc kẹt trên đường hơn nửa giờ. Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên phải mất một tiếng rưỡi mới lái xe đến nhà của Lý Vũ Hân, trong khi bình thường quãng đường chỉ mất hơn bốn mươi phút đến năm mươi phút là tới nơi.

Diệp Lăng Thiên gõ cửa, Lý Vũ Hân ra mở cửa, khi mở cửa cho anh, cô vẫn đang đeo tạp dề.

“Sao lâu thế? Em đã làm gần xong mấy món ăn rồi, chỉ còn một món cuối cùng thôi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa cầm dép đưa cho Diệp Lăng Thiên.

“Như em nói đang tắc đường. Cũng may là anh đi đường vành đai, nếu không sợ một tiếng nữa cũng chưa chắc đã tới được đây.”

“Chắc chắn rồi, đây là giờ cao điểm tan tầm mà, không tắc đường mới là lạ. Anh ngồi đi, em xào xong món cuối là có thể ăn cơm rồi.” Lý Vũ Hân nói xong lại đi vào phòng bếp.

Diệp Lăng Thiên đi tới bàn nhìn, trên bàn không có quá nhiều món, chỉ có ba bốn món nhưng đều là những món Diệp Lăng Thiên thích. Diệp Lăng Thiên rất cảm động, rõ ràng sau khi Lý Vũ Hân biết Diệp Lăng Thiên đến đây ăn cơm nên cố ý mua những món này.

“Mỗi ngày em đều tự mình về nhà nấu cơm sao?”

“Đúng vậy, trên căn bản là như vậy, giờ tan việc tiện đường đi siêu thị mua ít thức ăn, cũng không làm mất bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng tự mình nấu ăn, mỗi ngày làm một món khác nhau, làm theo mấy món ăn trên mạng cũng thú vị lắm.” Lý Vũ Hân vừa xào thức ăn vừa nói.

“Em ở đây hơn một tháng rồi, cảm thấy thế nào? Mọi thứ ổn chứ?”

“Tốt lắm, ở đây rất yên tĩnh, em thích lắm. Mua nhà ở đây là lựa chọn sáng suốt. Nếu bây giờ anh cho em một căn biệt thự, em cũng sẽ không đổi đâu. Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.” Lý Vũ Hân vừa xào thức ăn vừa chỉ huy Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, ngoan ngoãn chạy đi rửa tay, nếu bình thường, anh thật sự không có thói quen rửa tay trước khi ăn.

“Nếm thử xem mùi vị thế nào?” Diệp Lăng Thiên rửa tay xong, Lý Vũ Hân đã đặt món ăn cuối cùng lên bàn, thấy Diệp Lăng Thiên đi tới, cô đưa ngay đôi đũa cho anh rồi nói.

Diệp Lăng Thiên thản nhiên ngồi xuống, nếm thử từng món ăn, cười nói: “Không tệ, rất ngon, tài nấu nướng của em tốt hơn trước nhiều.”

“Đương nhiên rồi, bởi vì gần như ngày nào em cũng tự nấu ăn mà. Đối với em, trên đời này không có việc gì khó. Chỉ cần muốn làm thì không có gì là làm không được.” Lý Vũ Hân mỉm cười, cởi tạp dề ra bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Từ nụ cười vui vẻ của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên có thể thấy cô rất thích nấu ăn.

“Anh uống rượu không?”

“Không uống đâu, anh còn phải lái xe.”

“Em cũng chỉ hỏi vậy thôi. Nếu anh muốn uống thì phải tự xuống lầu mua, nhà em không có rượu đâu.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Em đang lừa phỉnh anh sao?”

“Chiều nay Hiểu Tinh có gọi điện cho em, nói cho em biết anh đã về. Cô ấy cũng nói ba cô ấy đã được thả ra rồi. Cô ấy rất biết ơn anh.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa chậm rãi nói.

“Mọi người đều là bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau. Anh nghĩ nếu anh không để ý việc này thì em cũng sẽ giúp đỡ, đúng không?”

“Ừm tuy là thế nhưng chưa chắc em có thể xử lý tốt như anh. Ở lĩnh vực quản lý kinh doanh, đương nhiên em làm tốt hơn anh, nhưng ở những lĩnh vực khác thì em không bằng anh được. Dù sao cũng có những việc đàn bà không thể so với đàn ông.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa gắp thức ăn cho Diệp Lăng Thiên.

“Chuyện của ba cô ấy còn chưa kết thúc đâu, bây giờ vẫn đang chờ cảnh sát bắt được người họ Bạch kia. Nếu bắt được thì chuyện của ba cô ta mới đạt được điều kiện thuận lợi nhất. Bất kể thế nào, đến khi mở phiên tòa, anh cũng sẽ nghĩ cách tìm được luật sư giỏi để biện hộ cho ông ấy, cố gắng giảm bớt vấn đề đến mức thấp nhất. Ba cô ấy là một người trí thức thật thà. Việc lần này chỉ có thể nó là tai bay vạ gió nhưng cũng không thể trách người khác bởi vì ông ấy dễ tin người, mà có lẽ tại ông ấy mải mê làm công việc nghiên cứu nên thiếu kinh nghiệm xã hội.”

“Chả trách người ta nói mọt sách chẳng làm được việc gì bởi vì họ không rành việc đời.”

“Dù gì việc này cũng coi như xong, anh yên tâm rồi. Toàn bộ việc này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không phải. Đúng rồi, anh mãi lo việc của Hứa Hiểu Tinh, mà quên hỏi việc của công ty? Việc thu mua bàn bạc với tập đoàn Đại Đường sao rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“À, em đã nói chuyện với đại diện của tập đoàn Đại Đường hai lần, một lần vào thứ hai và một lần nữa là vào sáng nay. Hai bên đã đạt được sự đồng thuận về nhiều vấn đề, nhưng vẫn còn một số vấn đề chưa thống nhất, phỏng chừng lần tới nếu hai bên nhường thêm bước nữa thì trên cơ bản có thể đạt được thỏa thuận.” Lý Vũ Hân gật đầu.

“Em nói anh nghe cụ thể thế nào!” Nói cho cùng Diệp Lăng Thiên cũng rất quan tâm đến việc này.

“Trên cơ bản bọn họ đều đồng ý với những ý kiến anh đưa ra ví dụ như bảo đảm việc làm và đãi ngộ cho tất cả nhân viên. Thực ra bọn họ cũng có cùng ý kiến với chúng ta về điều này. Bọn họ cũng muốn bảo đảm tính tích cực của nhân viên nên việc giảm lương là điều khó xảy ra. Ngoài ra dựa theo điều kiện của bọn họ, anh vẫn là tổng giám đốc công ty, theo điều khoản trên hợp đồng, mỗi tháng bọn họ sẽ trả lương cho anh. Sau khi thu mua và ký hợp đồng với anh xong những thứ này sẽ được bàn bạc kỹ hơn.”

“Những thứ này đều không quan trọng, anh có làm tổng giám đốc hay không cũng chẳng sao.”

“Không, để anh làm tổng giám đốc là yêu cầu của bọn họ. Chắc chắn anh cũng hiểu rõ nguyên nhân, phỏng chừng bọn họ chỉ là tạm thời để anh tiếp tục giữ chức tổng giám đốc này mà thôi. Đợi đến lúc bọn họ cảm thấy đã hoàn toàn kiểm soát được công ty thì bọn họ sẽ tiếp xúc đến hợp đồng của anh. Đương nhiên, chức tổng giám đốc này của anh chỉ có trên danh nghĩa. Đến lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp một phó giám đốc điều hành khác phụ trách công việc của công ty, về phần sắp xếp nhân sự còn lại thì không nói, dù sao sau khi thu mua công ty xong thì đây chính là việc của bọn họ không liên quan gì đến chúng ta. Anh cũng tốt nhỉ? Chỉ có cái danh nghĩa không cần làm gì mà vẫn được lĩnh lương. Đây chẳng khác gì ngồi mát ăn bát vàng cả.” Lý Vũ Hân cười.

“Bây giờ anh đang nghĩ không biết nên sắp xếp cho Trần Tuấn Lương đi đâu? Tập đoàn Đại Đường đã thu mua công ty bảo vệ rồi, chắc không có khả năng giữ Trần Tuấn Lương ở lại, đúng không?”

“Em đã sắp xếp xong rồi. Trần Tuấn Lương được điều tới công ty thực phẩm làm phó tổng giám đốc – trợ lý cho Vương Lực. Nếu bọn họ thật sự mua lại công ty bảo vệ thì chúng ta sẽ có món tiền lớn đầu tư vào công ty thực phẩm. Một mình Vương Lực làm không xuể. Khoảng thời gian này, qua quan sát biểu hiện của Trần Tuấn Lương không tệ, em phải công nhận anh rất có mắt nhìn người. Điều anh ta tới công ty thực phẩm giúp Vương Lực đúng là không có gì tốt hơn.”

“Hình như cũng phải. Trên cơ bản những việc này đều đã bàn bạc xong rồi sao?”

“Còn rất nhiều thứ phải bàn, bản thỏa thuận có hàng chục tờ, nhưng vẫn còn một vấn đề cơ bản vẫn chưa thương lượng được.”

“Cái gì?”

“Chính là giá thu mua và cổ phần sau này của anh.” Lý Vũ Hân nói.