Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 699




Chương 699: Gặp riêng lục oánh (5)

“Một trăm hai mươi tỉ không phải một số tiền nhỏ, đối với ai mà nói cũng vậy, bao gồm cả tôi. Cậu cứ đưa cho cô ấy một trăm hai mươi tỉ như vậy cũng không cần trả lại, chuyện quan trọng nhất là cậu còn chưa có nhiều tiền như thế, cậu không tiếc chút nào sao?” Lục Oánh hỏi tiếp.

“Tôi không phải một người thích tiền, tôi cũng không phải quá nhạy cảm với tiền, tiền nhiều đối với tôi mà nói thật ra cũng là một con số mà thôi, trong lòng tôi, tiền không bao giờ quan trọng bằng người cả, càng không quan trọng bằng tình cảm, giống như những gì tôi vừa nói, tiền hết rồi có thể kiếm tiếp, nhưng người mất rồi thì sẽ thật sự mất.”

“Được, chỉ dựa vào câu nói này của cậu, việc này tôi sẽ giúp, tôi không cần cổ phần gì đó của cậu, nói thật, mấy công ty của cậu thì đáng bao nhiêu chứ? Cho dù cậu phát triển nhanh chóng, công ty cậu cũng chỉ là một công ty mới gây dựng vài năm mà thôi, chắc cũng không vượt quá một nghìn năm trăm tỉ đâu nhỉ.

Nếu thật sự như cậu nói, phía bên kia kêu tôi cấp vốn hơn ba trăm tỉ, bên này lại bán cho tôi một trăm hai mươi tỉ tiền cổ phần, cậu cảm thấy mấy công ty của cậu khi thành lập thành tập đoàn sẽ gọi là tập đoàn Lão Binh hay tập đoàn Đại Đường đây? Vậy cậu khổ sở làm mọi thứ không phải vô ích rồi sao? Một trăm hai mươi tỷ này xem như là tôi cho cậu vay đi, lát nữa cậu đưa số thẻ ngân hàng của cậu cho tôi, tôi sẽ gửi tiền qua đó. Tuy trong người tôi cũng không có quá nhiều tiền, nhưng một trăm hai mươi tỉ thì vẫn có. Lúc nào có tiền thì cậu hãy trả cho tôi.” Lục Oánh nhẹ nhàng nói.

“Như vậy… như vậy… sao mà được? Tôi…” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc, không biết nên trả lời Lục Oánh như thế nào.

“Có gì mà không được? Cậu vì bạn bè mà không chút do dự bỏ ra một trăm hai mươi tỉ, chẳng lẽ tôi còn không thể cho bạn bè vay một trăm hai mươi tỉ sao? Sao nào? Cậu thấy tôi không đủ nghĩa khí đến vậy sao?” Lục Oánh cười nói.

“Tôi không có ý này, nếu tôi có ý này thì tôi đã không đến tìm chị rồi. Như vậy đi, tôi viết giấy nợ cho chị, tính theo lãi suất cùng thời hạn của ngân hàng đi.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lúc rồi nói.

“Vẫn không tin tôi sao? Được rồi, tôi nói thật với cậu vậy, tuy tôi quả thực có tiền, nhưng không có tiền của ai là từ trên trời rơi xuống, tiền cũng không phải rau cải, tiền của tôi không phải ai tới vay tôi cũng cho vay đâu, tóm lại con người tôi quản tiền rất chặt, rất ít khi tồn tại vấn đề tiền bạc với người nào đó, vì tôi không thích. Nhưng, cậu thì không giống vậy, tôi coi cậu là bạn bè.

Hơn nữa còn xem cậu là em trai của tôi, nếu tôi đã đồng ý cho cậu vay tiền thì cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, giống như cậu nói đó, trong lòng tôi, tình cảm còn quan trọng hơn tiền nhiều, điều này chúng ta rất giống nhau, vậy nên, đừng để chút lãi đó của cậu sỉ nhục tình cảm giữa chúng ta, nếu là như vậy thì tôi không cho vay nữa.” Lục Oánh lắc đầu, rồi cười nói: “Được rồi, chuyện của cậu nói xong rồi nhỉ, có muốn uống thêm một ly nữa không? Không biết tại sao tối nay nói chuyện với cậu lại rất vui, đã rất lâu tôi không nói chuyện với người khác mà vui đến vậy rồi.”

Tuy là hỏi Diệp Lăng Thiên, nhưng Lục Oánh đã mở một chai rượu khác ra rồi, sau đó rót cho Diệp Lăng Thiên và bản thân một lý. Rồi nâng ly lên đi đến ban công: “Mỗi ngày phải gặp đủ các loại người, quan viên chính phủ, lãnh đạo, nhà khởi nghiệp, mọi người ở cùng nhau nói chuyện khí thế ngút trời, thật ra trong lòng ai nấy cũng đều có tính toán riêng, toàn nói những lời giả tạo, tôi nói cậu nghe, con người đứng ở vị trí càng cao thì càng không có bạn bè, giống như tôi, trước kia lúc tôi không có tiền, công ty cũng chưa có thì có rất nhiều bạn bè.

Nhưng mà, giờ tôi có tiền rồi, công ty cũng xem như đủ lớn mạnh rồi, những người bạn bè trước kia đều không thấy đâu nữa, bây giờ gặp được tôi đều có cảm giác kính trọng như xa cách, hoặc không thì tâng bốc nịnh bợ tôi, cũng không còn cảm giác như ban đầu nữa, lâu dần cũng không còn thứ gọi là tình bạn nữa, đến bây giờ bên cạnh tôi, cho dù là một người để nói chuyện cũng không có, nghĩ thì cảm thấy bản thân cũng rất đáng thương đó, mỗi ngày trôi qua cũng đều rất mệt mỏi.”

“Nhưng cậu thì khác, con người cậu rất kì lạ, trong mắt cậu dường như tất cả mọi người đều giống nhau, trong mắt cậu không có quá nhiều giá trị quan của thế tục, người khác đều phân chia mọi người ra thành những cấp bậc khác nhau nhưng cậu thì không, như người khác, gặp được tôi đều nịnh bợ, nhưng cậu thì không, con người cậu rất thật, đây là điều tôi thích nhất ở cậu, điểm này chúng ta quả thật rất giống nhau. Vậy nên, tối nay nói chuyện với cậu tôi cảm thấy rất vui, vì không cần cảnh giác cũng không cần suy tính quá nhiều vấn đề, trong lòng nghĩ thế nào thì nói như thế, làm như thế, đã rất lâu tôi không có cảm giác này rồi, cậu nói xem, con người ta sống đến thời điểm này như tôi có phải có hơi đáng thương không?” Lục Oánh quay sang nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ông trời công bằng lắm, chị có được vài thứ thì buộc phải mất đi vài thứ. Ông trời không thể nào chỉ thiên vị mình chị, khiến chị có được mọi thứ, chị nói có đúng không? Thật ra không có gì phải oán giận cả, hãy nghĩ nhiều về những thứ mình có được, trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy cân bằng hơn.” Diệp Lăng Thiên bước đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, uống một ngụm rượu vang nói.

“Cậu đúng là không biết an ủi người khác, có ai lại an ủi như cậu sao?” Lục Oánh trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại nhìn bể bơi của một ban công khác, nói với Diệp Lăng Thiên: “Buồn ngủ không?”

“Không, đã ngủ cả chiều nay rồi.”

“Được, nếu đã không buồn ngủ thì bơi cùng tôi đi, đột nhiên lại muốn bơi rồi.” Lục Oánh chỉ vào bể bơi nói.

“Muộn như vậy rồi còn bơi? Lát nữa chị còn có thể ngủ sao?”

“Cậu sai rồi, trước khi ngủ, vận động một chút càng tốt cho chất lượng của giấc ngủ, hơn nữa còn có thể giảm béo, không bị béo phì. Đợi tôi ở đây, tôi đi thay đồ bơi.” Lục Oánh nói xong rồi đi vào phòng.

Diệp Lăng Thiên cười, thật ra, anh cũng cảm thấy tối nay ngồi ở đây uống rượu vang nói chuyện với Lục Oánh vô cùng vui vẻ, đã lâu anh không có cảm giác này rồi. Khoảng thời gian rất lâu trước kia, anh gần như chỉ sống một mình. Anh không phải một người ít nói, chỉ là từ trước tới nay, từ sau khi Lý Vũ Hân rời khỏi anh thì bên cạnh anh đã thiếu đi một người có thể tâm sự, anh cũng rất ít khi nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy.

Diệp Lăng Thiên nhìn căn phòng này của Lục Oánh, rõ ràng, đây là căn phòng tổng thống thường được nghe nói, rất xa xỉ, nhất là cái bể bơi ở ban công này.

Đúng lúc này, thấy Lục Oánh đi ra ngoài, lúc Diệp Lăng Thiên quay người lại nhìn Lục Oánh, nói thật, anh có chút kinh ngạc. Tuổi tác cụ thể của Lục Oánh là bao nhiêu thì Diệp Lăng Thiên không rõ, nhưng ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng mà, phụ nữ ở độ tuổi này lại có một vóc dáng tiêu chuẩn vô cùng hiếm có. Lục Oánh mặc một bộ đồ bơi, bộ đồ bơi không xem là rất cá tính nhưng cũng không bảo thủ, là một bộ bikini tiêu chuẩn, nhưng vì vóc dáng Lục Oánh rất đẹp nên mới có thể khiến người ta cảm thấy kinh diễm, gợi cảm. Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên thấy được vóc dáng chân thật của Lục Oánh, bình thường Lục Oánh đều mặc đồ công sở.