Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 696




Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn tới công ty, anh vốn không muốn tới, nhưng thấy Diệp Sương chen chúc trên xe bus để đi làm, nên lái xe đưa cô tới công ty, rồi mình cũng vào văn phòng làm việc một lát, gần tới 9 giờ 30 anh mới lái xe tới sân bay, đúng lúc ngồi chuyến bay tới Hong Kong vào lúc 11 giờ, anh ăn suất ăn hàng không trên máy bay, lúc tới Hong Kong, anh vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là thư ký của Lục Oánh.

Thư ký của Lục Oánh cũng nhìn thấy Diệp Lăng Thiên nên đi tới nói: “Chào anh Diệp, Sếp Lục bảo tôi tới đón anh.”

“Làm phiền cô rồi.”

“Đây là chuyện tôi nên làm, anh đợi một lát, để tôi gọi tài xế lái xe tới đây.” Dứt lời, thư ký của Lục Oánh liền gọi điện, gọi xong thì hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh Diệp đã ăn trưa chưa? Nếu chưa thì để tôi bảo khách sạn chuẩn bị cho anh.”

“Không cần phiền phức thế đâu, tôi ăn rồi, chiều nay Sếp Lục có việc không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Chiều nay sếp Lục có việc, bà ấy nói rồi, anh cứ ở trong khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi chiều bà ấy bận họp, đến tối còn có một tiệc rượu, bà ấy sẽ tranh thủ về sớm, rồi tới tìm anh ngay. Tôi đã sắp xếp phòng sát bên Sếp Lục cho anh rồi, đây cũng là ý của bà ấy. Ngoài ra bà ấy nói, nếu chiều nay anh không muốn nghỉ ngơi, thì tôi sẽ sắp xếp một hướng dẫn viên bản địa đi tham quan Hong Kong một vòng cùng anh.” Thư ký khẽ cười nói.

“Cô khách sáo quá, không cần đâu, tôi ở trong khách sạn đợi Sếp Lục là được.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười từ chối, rồi lên xe cùng thư ký, xe dừng trước một khách sạn năm sao, anh và thư ký đi tới một căn phòng.

“Đây là phòng của anh, anh Diệp, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của tôi qua cho anh, nếu anh có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho tôi, mọi thứ ở đây đều do bên đối tác sắp xếp, nếu anh cần gì thì cứ nói với họ một tiếng là được, hôm nay Sếp Lục cố ý sắp xếp anh ở lại khách sạn là để đợi anh đó.”

“Cô khách sáo rồi, thật ngại quá, làm phiền cô rồi, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cô.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

Có lẽ rất nhiều người đến Hong Kong đều muốn tới trung tâm thương mại – thiên đường mua sắm đó để đi dạo, nhưng Diệp Lăng Thiên thật sự không có hứng thú, đầu tiên là anh không thích mua sắm, càng không thích đi dạo, cuối cùng là anh cũng chẳng xa lạ gì với nơi này. Anh đã ở đây một khoảng thời gian dài, suốt ba tháng trời, giờ vẫn còn nằm trong khoảng thời gian quay về, vì ở trong thời kỳ đặc biệt, nên thế lực đối địch các nước đều chuẩn bị gây khó dễ, được cho là nguồn sức mạnh ổn định mạnh nhất, Diệp Lăng Thiên đã đích thân dẫn người tới đây ở hơn 3 tháng, thời gian không quá ngắn, nên Hong Kong to lớn trong mắt người bình thường, lại chẳng có gì đáng thu hút với anh, nên anh lựa chọn nằm trên sofa xem TV.

Bữa trưa của Diệp Lăng Thiên cũng do nhân viên khách sạn mang tới phòng, về cơ bản anh đều không ra khỏi phòng, đến hơn 10 giờ tối anh mới nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vừa mở ra thì thấy Lục Oánh mặc đầm dạ hội đứng ngoài cửa. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bà ta ăn mặc trang trọng như thế, không thể không nói, bà ta mặc bộ đồ này thật sự rất đẹp, quan trọng nhất là vẻ cao quý, khí chất.

“Thật ngại quá, để anh đợi lâu như vậy, lần này tôi phải hợp tác với một tập đoàn lớn bên Hong Kong, hơn nữa còn rất quan trọng, là một số quyết sách về cửa ải, nên tôi phải đích thân tham gia, mới về trễ như thế, tôi còn tưởng anh ngủ rồi chứ?” Lục Oánh đi vào phòng cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Tôi vẫn chưa ngủ, hôm nay tôi đã ngủ cả ngày rồi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.

“Chuyện của anh có gấp lắm không? Nếu không gấp thì để tôi tắm rửa thay đồ trước, mặc bộ đồ này nói chuyện dù bản thân tôi không mệt, thì anh thấy cũng mệt rồi đúng không?”

“Được, không sao, chị cứ đi tắm trước đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Thế này đi, cậu đợi 40 phút nữa rồi qua phòng tôi đi, ở ngay bên cạnh thôi, đúng lúc sáng mai tôi cũng không lịch trình, nên tối nay có thể ngủ muộn một chút.” Lục Oánh cười nói, rồi rời khỏi phòng Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, rồi nhìn đồng hồ, anh đợi gần một tiếng mới đi gõ cửa, vì anh biết, phụ nữ tắm cực kỳ lâu.

Anh gõ cửa một lúc, Lục Oánh mới ra mở, bà mặc áo choàng ngủ dài, Diệp Lăng Thiên vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương mê người, không thể không nói, Lục Oánh là người phụ nữ toát lên vẻ thành thục, đồng thời cũng có khí chất trong số những người anh từng quen biết. Dù hiện nay bà không còn khuôn mặt và vóc dáng xinh đẹp kia, nhưng cũng đủ làm đàn ông say mê, vì trên người bà luôn toát ra vẻ đẹp chín chắn không có trên người thiếu nữ.

“Anh uống chút rượu vang đi, tôi đã sai người cầm hai chai lên đây rồi, rượu rất ngon, được lấy ra từ hầm rượu nhà một người bạn ở nước D của tôi, nên cũng có thể xem là vật quý giá.” Lục Oánh mở cửa sổ sát đất bên cạnh ra, rồi ra ngoài ban công mở một chai rượu vang nằm cạnh bàn nhỏ, rót hai ly, một ly đưa cho Diệp Lăng Thiên, còn ly kia dành cho mình, sau đó ngồi xuống sofa cạnh bàn.

Diệp Lăng Thiên cũng không khách sáo, anh đặt cặp tài liệu xuống ghế sofa bên cạnh, rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, quả thật mùi vị rất ngon, nhưng anh không nghiên cứu về rượu vang.

“Chị thích uống rượu vang à?” Diệp Lăng Thiên vừa uống vừa hỏi.

“Trước đây tôi cũng không thích, nhưng sau này, chuyện công ty ngày càng nhiều, ngày nào cũng phải suy nghĩ bận tâm quá nhiều chuyện, nên mỗi tối nếu không uống chút rượu sẽ không ngủ được, rượu trắng có nồng độ cồn quá cao so với tôi, nên tôi không hề thích, uống đi uống lại chỉ có rượu vang này là khá ngon,

nên tối nào cũng phải uống chút ít, nói tới cũng thật kỳ lạ, chỉ cần tôi uống chút rượu vang sẽ ngủ rất yên ổn, dần dà, cũng nuôi dưỡng thành thói quen uống chút rượu vang trước khi đi ngủ, tôi cũng không hẳn là thích uống, nhưng nó đã thành thói quen rồi, nên tôi không muốn thay đổi. Dù gì tôi cũng không uống nhiều, mà chỉ uống chút ít, không những không gây hại cho cơ thể mà hình như còn có điểm tốt, đây là lời một vị chuyên gia đã nói với tôi, tôi cũng không biết có đúng hay không?” Lục Oánh khẽ cười nói.

“Ưu Ưu đâu? Chắc con bé nghỉ hè rồi đúng không?”

“Ừm, nghe nói hai ngày nay đang thi, thi xong sẽ nghỉ hè, nhưng cô bé nói nghỉ hè năm nay sẽ không về, mà ở lại thành phố Y cùng bạn học đi làm thuê ở MCDonald’s, tôi cảm thấy rất tốt, để mặc cô bé đi rèn luyện, dù gì cô bé cũng lớn như thế rồi, cũng nên học cách chăm sóc bản thân, đúng không?”