“Nếu không trả lại tiền cho nhà đầu tư, mà người kia cũng không bắt được thì hậu quả sẽ thế nào?” Hứa Hiểu Tinh hỏi tiếp.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, nói tiếp: “Chuyện này khá nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị kết án.”
“Mấy năm?” Hứa Hiểu Tinh cố chấp hỏi.
“Tôi không biết, tôi đâu phải thẩm phán, nhưng theo phỏng đoán của luật sư, nếu không trả lại số tiền góp vốn phi pháp khổng lồ đó, cũng không bắt được thủ phạm, thì tình huống của chú rất nghiêm trọng, vì quốc gia chúng ta là trình bày và phân tích khi có tội, nói cách khác là tự cô phải chứng minh mình vô tội mới được vô tội, bằng không cô sẽ có tội, nên nếu xuất hiện tình huống như chú, dù không đến nỗi gánh trách nhiệm của thủ phạm, nhưng không thể thoát khỏi người chịu trách nhiệm thứ hai, có lẽ ít nhất phải tới bốn năm năm. Tất nhiên cụ thể là bao lâu thì vẫn chưa chắc, giờ chỉ là phỏng đoán mà thôi.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Nói cách khác, nếu ba tôi muốn bình an ra ngoài, thì nhất định phải có đủ hai điều kiện, thứ nhất là phải trả hết tiền cho nhà đầu tư, hai là phải bắt được người kia, đúng không?”
“Cũng gần vậy đó, điều kiện đầu tiên cực kỳ quan trọng, dù thế nào cũng phải trả hết tiền, tiền là do công ty góp vốn phi pháp, là người đại diện theo pháp luật, chú phải trả lại khoản tiền này cho người bị lừa, đây là điều kiện tiên quyết, theo lời luật sư, chỉ cần có đủ hai điều kiện này, thì tội danh của chú sẽ giảm đi rất nhiều, chí ít có thể bảo đảm án treo. Sau khi có đủ điều kiện này, chú có thể khởi tố ngược lại người đã lừa chú, chỉ cần bắt được người đó, về cơ bản chú sẽ được xóa bỏ trách nhiệm hình sự, hơn nữa còn có thể lấy lại tiền đầu tư đã bị ông ta lừa.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Nói cách khác, dù thế nào, chúng tôi cũng phải trả lại 120 tỷ đó thì ba tôi mới không sao, vì đây là điều kiện tiên quyết, đúng không?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi.
“Đúng vậy, cũng gần thế đó.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Nghe đến đây, Hứa Hiểu Tinh bỗng tuôn nước mắt, nói: “Vậy chẳng khác gì hết thuốc chữa, 120 tỷ, nhà chúng tôi lấy đâu ra 120 tỷ? Nhà chúng tôi không còn thứ gì cả, mấy tỷ trong thẻ cũng bị cảnh sát đóng băng hết rồi, giờ chỉ còn lại căn nhà này thôi, thẻ tôi chỉ có mấy trăm triệu, 120 tỷ, dù tôi và mẹ tôi đi bán máu ăn xin cũng không thể lấy ra nhiều tiền như thế, hơn nữa, rõ ràng đối phương đã thiết kế tỉ mỉ bố cục này, nếu đã chạy rồi thì dễ gì bắt được?”
“Cô đừng gấp, mọi chuyện đều có cách giải quyết, ngày mai luật sư công ty tôi sẽ từ Đông Hải bay đến thành phố Y, rồi tôi sẽ dẫn ông ta tới cục cảnh sát để hỏi thăm chuyện này, xem thử bên đó định nghĩa chuyện này thế nào, liệu chúng ta có thể trả tiền cho nhà đầu tư trước không, rồi dựa vào chứng cứ của chú và mấy nhân viên khác trong công ty để chứng minh bản thân chú không liên quan đến vụ án này, sau đó tranh thủ giải quyết vấn đề của chú trong vụ án tranh chấp dân sự ngay, xem thử liệu có thể mau chóng đưa chú ra ngoài không.
Luật sư đã nói, có khả năng này, chủ yếu là phải xem bên tư pháp định nghĩa chuyện này thế nào, theo lý mà nói thì giải quyết như vậy sẽ không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ tìm kiếm mối quan hệ, có lẽ sẽ giải quyết được thôi.” Diệp Lăng Thiên lại châm một điếu thuốc từ tốn nói.
“Nhưng vấn đề ở đây là chúng tôi lấy đâu ra 120 tỷ? Là 120 tỷ chứ không phải 1 triệu 2 hay 12 triệu, dù giết chết tôi cũng không lấy ra nhiều tiền như thế.” Hứa Hiểu Tinh suy sụp nói.
“Chuyện này cứ để tôi nghĩ cách.” Diệp Lăng Thiên nói lần cuối.
“Anh? Anh nghĩ cách gì? Anh có bao nhiêu tiền? Mặc dù anh có mấy công ty, nhưng Vũ Hân đã nói cho tôi biết tình hình của anh rồi, thậm chí còn thế chấp xe và nhà của mình cho ngân hàng, sổ sách công ty đã không còn bao nhiêu tiền, thì anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, dù anh có nhiều tiền như vậy thì đó cũng là tiền của anh, chứ không phải của tôi, dù anh cho tôi mượn thì tôi lấy gì để trả lại? Dù cả nhà tôi làm trâu làm ngựa cả đời cũng không trả nổi số tiền đó.” Hứa Hiểu Tinh càng nói càng kích động.
“Lúc tôi tới đây nói cho cô biết, thì cô đừng bận tâm chuyện này nữa, mọi chuyện cứ để tôi xử lý, tôi sẽ nghĩ cách chuyện tiền bạc, chỉ cần có thể đưa chú ra ngoài là tin tức tốt nhất. Giữa chúng ta đâu cần nói chuyện tiền bạc như thế, tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là tiền, không bao giờ quan trọng bằng tình cảm.
Ngày mai đợi luật sư đến tôi sẽ dẫn tới cục cảnh sát để dò hỏi, rồi tìm kiếm mối quan hệ có chút liên quan đến lãnh đạo công an, hy vọng dưới tiền đề hợp pháp sẽ mau chóng giải quyết vụ án dân sự của chú, đừng dựa vào vụ án hình sự để phá án, vì khả năng này vẫn còn khá lớn.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Anh… anh… điên rồi, là 120 tỷ đó.” Hứa Hiểu Tinh không dám tin nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi biết là 120 tỷ, nên mới hơi khó khăn, giờ tôi thật sự không thể lấy ra 120 tỷ, đợi chuyện bên này bàn bạc xong xuôi, tôi sẽ quay về Đông Hải, rồi nghĩ cách xem thử có thể gom góp khoản tiền này không, giờ tôi cũng không dám chắc có thể góp đủ không.” Diệp Lăng Thiên thở dài.
“Tôi…” Lúc Hứa Hiểu Tinh đang không biết phải nói gì, thì bên ngoài vang lên tiếng của mẹ cô, gọi bọn họ ra ăn cơm.
“Được rồi, cô cười lên đi, rồi ra ngoài ăn cơm, đừng để mẹ cô biết chuyện này, cô cũng thấy lúc nãy bà ấy rất vui mà, đợi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi hãy nói mấy chuyện này với bà ấy, giờ nói cho bà ấy biết chỉ làm bà ấy lo lắng đau khổ hơn thôi, chứ chẳng có tác dụng gì, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên vươn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt giúp Hứa Hiểu Tinh, rồi ra khỏi phòng trước.
Ăn tối xong, Diệp Lăng Thiên ngồi xem TV một lát, rồi rửa mặt đi ngủ, anh vừa bước vào phòng thì thấy Hứa Hiểu Tinh cầm túi đi vào, nói với anh: “Chiều nay tôi đã ra ngoài mua đồ ngủ cho anh, ngoài ra còn có một bộ đồ vest, anh mau đi tắm đi, rồi cởi bộ đồ trên người đưa tôi giặt cho, anh nhớ mặt thử xem có vừa người không, tôi mua theo size tôi mua cho anh lúc trước, có lẽ sẽ không chênh lệch bao nhiêu đâu.”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, rồi gật đầu.
“Anh tắm trước đi, rồi đi ngủ sớm, hôm nay anh đã cực khổ cả ngày rồi.” Hứa Hiểu Tinh dịu dàng nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, cầm quần áo lên đi vào phòng tắm định tắm rửa, lúc anh sắp cởi đồ ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra thì thấy Hứa Hiểu Tinh đang cầm một chiếc khăn đưa cho anh: “Con người anh thật là, tắm không có khăn mà anh cũng không nhận ra à?”