Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 672




CHƯƠNG 672: ĐIỀU BINH KHIẾN TƯỚNG (8)

Sau khi họp xong, ba người về cơ bản đã xác định phương hướng tổng quát, sau đó dựa theo từng mục mà bắt đầu bận rộn.

Họp xong đều đã đến chiều rồi, sau đó, Diệp Lăng Thiên lại gọi Lưu Thượng Vinh đến.

“Diệp tổng.” Sau khi Lưu Thượng Vinh đi vào, rất cung kính nói với Diệp Lăng Thiên.

“Ngồi đi, khoản vay của bên ngân hàng hôm qua đã chuyển đến tài khoản rồi. Chuyện này đều là một mình ông làm, ông làm rất tốt, tôi rất hài lòng. Vốn dĩ nói cho ông thử việc một tháng, bây giờ kết thúc trước hạn, bắt đầu từ ngày mai, ông chính là nhân viên chính thức rồi, cũng là trợ lý chính thức của tôi. Bây giờ hai chúng ta nói về vấn đề đãi ngộ của ông, ông tự mình nói với tôi yêu cầu của tôi xem.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc từ từ nói với Lưu Thượng Vinh.

“Cái này tôi đều nghe theo Diệp tổng.” Lưu Thượng Vinh mỉm cười, ông ta là người thông minh, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tự mình chủ động đưa ra yêu cầu với Diệp Lăng Thiên.

“Ông ngược lại khá biết làm người, lại đá quả bóng da này sang cho tôi có phải không? Được thôi, ông để tôi đưa ra vậy thì tôi đưa ra. Như này đi, nếu ông đã là trợ lý của tổng giám đốc, vậy thì lấy lương dựa vào cập bậc trợ lý tổng giám đốc, Tiểu Lâm, cũng là trợ lý của tôi, lương của cô ấy trước đó tôi xem thử, là 36 triệu một tháng, còn bao gồm một vài phụ cấp khác, ngoài ra, còn có tiền thưởng mỗi tháng mỗi quý và cuối năm.

Tôi tính đại khái, một năm tới tay được khoảng một tỷ hai, mức lương này chắc sêm sêm với tổng giám đốc của các công ty con của công ty thực phẩm, hơn nữa còn co hơn không ít. Đãi ngộ này ông hài lòng chứ?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lưu Thượng Vinh hỏi.

Nghe qua lời của Diệp Lăng Thiên, trong mắt Lưu Thượng Vinh vụt qua một tia thất vọng. Rõ ràng, một tỷ hai cách quá xa so với kỳ vọng của ông ta, một năm nếu như ở đây chỉ lấy được một tỷ hai ông ta còn không bằng tiếp tục ở lại nhà họ Văn.

“Sao vậy? Thất vọng?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười hỏi lại.

“Không có, tất cả đều nghe theo Diệp tổng.” Lưu Thượng Vinh vội nói.

“Con người này của tôi thích thẳng thắn, tôi không thích ai lòng vòng với tôi. Ông không thừa nhận tôi cũng biết, ông rất không vừa ý với đãi ngộ này, hơn nữa, tôi cũng biết, năng lực của ông không chỉ ở mức một tỷ hai, nói thật, khoảng thời gian gần đây biểu hiện của ông khiến tôi nhìn thấy năng lực của ông, tôi cũng thừa nhân, mặc kệ là tôi hay công ty, đều cần một người như ông.

Tôi đã từng hứa với ông, chỉ cần ông theo tôi dụng tâm làm việc, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông. Diệp Lăng Thiên tôi nói chuyện làm việc luôn là rất thật. Tôi nói với ông như này đi. Công ty có quy định của công ty, nếu đã là một công ty, nếu đã có quy định chế độ, vậy thì không thể làm bừa, cho dù là tôi cũng không được.

Chế độ lương của công ty có quy định nghiêm ngặt, trợ lý của tổng giám đốc chỉ có thể lấy lương như vậy, hơn nữa, năng lực của ông chỉ phù hợp với vị trí này, tôi ngược lại muốn cho ông một chức vị của người phụ trách của công ty, nhưng ông có thể làm được không?

Năng lực của ông rõ ràng không phải là mặt quản lý. Cho nên, đây là chuyện không có cách nào. Nhưng, tôi sẽ không bạc đãi người có năng lực lại bằng lòng làm việc. Công ty sắp thành lập tập đoàn, chuyện này ông chắc cũng nghe nói qua, tôi cũng đã kêu ông bắt đầu làm công việc liên quan đến bộ phận quan hệ công chúng có phải không? Sau khi thành lập tập đoàn, tất cả công ty đều sẽ tiến hành biến động trên mọi phương diện, bao gồm cả nhân viên bao gồm cả chế độ lương.

Có vài chuyện tôi nói trước với ông, sau khi thành lập tập đoàn, tôi khả năng sẽ là chủ tịch, đến lúc đó ông vẫn là trợ lý của tôi, lúc đó đãi độ lương của ông chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ, điều này không cần phải nghi ngờ, còn cao bao nhiêu hiện nay tôi không thể cho ông một con số chính xác được, đến lúc đó chúng tôi sẽ có một bản quy tắc lương hoàn chỉnh, đương nhiên, cái này là thứ yếu.

Sau khi thành lập tập đoàn, tôi sẽ cho ông 3% cổ phần của công ty, số cổ phần cho ông này là bản thân tôi cho ông. Sau khi thành lập, tổng tư sản của cả tập đoàn đại khái ở mức 1050-1200 tỷ, 3% tương đương bao nhiêu tiền ông tự mình tính. Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt, không bao gồm công ty thực phẩm chúng ta sắp mở, chỉ công ty đồ ăn và công ty bảo vệ, lợi nhuận ròng hằng năm đại khái vào khoảng 150 tỷ, khoản tiền này là kiếm, là dùng để chia hoa hồng, 3% của ông hoa hồng mỗi năm là bao nhiêu ông tự tính.

Hơn nữa, những cái này là tạm thời. Dựa theo dự tính của chúng tôi, công ty bây giờ đang vào thời kỳ phát triển nhanh, đến 3 năm sau, tổng tư sản của công ty sẽ gần đến 1800 tỷ, hơn nữa, thu nhập hằng năm gần đạt 390 tỷ. Điều quan trọng nhất là sự thay đổi thân phận của ông, ông không phải là nhân viên nữa. Ông là cổ đông của công ty, là một trong các ông chủ của công ty.

Lưu Thượng Vinh, sự sắp xếp này của tôi ông hài lòng chứ?” Diệp Lăng Thiên từ từ nói với Lưu Thượng Vinh.

Lưu Thượng Vinh trợn to mắt, cực kỳ kích động, vội vàng gật đầu, nói: “Hài lòng, hài lòng, cảm ơn Diệp tổng đã dạy bảo và hậu ái, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, toàn tâm toàn ý làm việc cho công ty cho Diệp tổng.”

“Được, đãi ngộ tôi cho ông rồi, bây giờ tôi cũng nói yêu cầu của tôi. Vẫn là câu nói đó, ông không những chỉ là làm việc cho công ty, còn phải làm việc cho tôi. Thân phận của ông không thay đổi, nếu đã là trợ lý của tôi, đó chính là đại quản gia của tôi, một số chuyện vặt của tôi chắc chắn là ông phải đi xử lý, tôi hy vọng ông có thể dụng tâm xử lý tốt.

Hơn nữa, sau này nhiệm vụ chủ yêu của ông ở công ty chính là quan hệ công chúng, cũng tức là khoảng thời gian gần đây những chuyện tôi bảo ông làm, sau này chính là nhiệm vụ chính của ông. Tôi nhấn mạnh một điểm, khi thành lập tập đoàn, phân chia cổ phần, mấy người tôi chia đều là anh em tốt của tôi, đều là người theo tôi từ lúc bắt đầu từng bước đi lên, có thể nói, những người đó đều là người của tôi, duy chỉ có ông là ngoài ý muốn, nên làm như nào tự ông trong lòng biết rõ, ông cũng phải hiểu một điểm, tôi có thể cho ông, tôi dám gọi ông tới đây làm việc cho tôi thì tôi có năng lực khiến ông không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cho nên, ông là một người thông minh, các khác tôi không nói nữa.

Giống như vậy, tôi tin một câu, nghi người không dùng, dùng người không nghi, tôi nếu đã cho ông chuyển chính, nói rõ bắt đầu từ bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng ông, tôi xem ông là anh em, tôi hy vọng ông cũng có thể đối đãi như vậy với tôi.” Diệp Lăng Thiên lần nữa đánh phủ đầu Lưu Thượng Vinh, đối với Lưu Thượng Vinh chung quy không phải là rất yên tâm, đánh phủ đầu là điều bắt buộc.

“Cậu yên tâm, Diệp tổng, tôi biết nên làm như nào, lời khác tôi không nói nữa, cậu không phải là người thích nghe diễn thuyết dài dòng, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.” Lưu Thượng Vinh vội bày tỏ thái độ.

“Lát nữa tôi sẽ đích thân gọi điện đến bộ phận nhân sự, tự ông đi làm một số thủ tục chuyển chính đi. Ngoài ra, giao cho ông hai việc.” Diệp Lăng Thiên lại nói với Lưu Thượng Vinh.