Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 662




CHƯƠNG 662: GHEN? (9)

“Vậy có một lúc nào đó anh đã từng nghĩ tới muốn sống với tôi đến cuối cuộc đời, muốn kết hôn với tôi sống cùng với nhau cả đời?” Không biết là từ lúc nào nước mắt của Hứa Hiểu Tinh đã chảy xuống, vừa lái xe vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Có chứ, đã từng có, còn nhớ rõ trước khi cô chuẩn bị đến thành phố B, cô đã hẹn tôi ăn cơm trong quán cơm nhỏ rồi nói với tôi những lời đó không? Lúc cô quay người rời đi không quay đầu lại, lúc ấy tôi đã rất muốn bước lên ôm cô, sau đó cứ sống với cô hết cả cuộc đời, nhưng mà cuối cùng lí trí nói cho tôi biết tôi không thể làm vậy.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt có chút hoảng hốt.

“Diệp Lăng Thiên, anh chính là tên khốn nạn! Rõ ràng tôi đã quên anh rồi, tại sao anh lại phải tới làm phiền tôi, tại sao chứ! Anh cố tình để tôi không sống tốt có đúng không hả.” Hứa Hiểu Tinh khóc như mưa, dừng xe ở ven đường rồi mắng chửi Diệp Lăng Thiên.

Nhưng mà lúc cô ta quay người qua nhìn Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên đã ngủ rồi.

“Diệp Lăng Thiên, cả đời này của tôi chắc chắn thiếu nợ anh, gặp anh, cả đời này tôi liền không mơ tưởng có được hạnh phúc.”

Hứa Hiểu Tinh nhịn không được mà mắng, sau đó cứ nhìn Diệp Lăng Thiên như thế, cuối cùng bỗng nhiên cúi người xuống hôn một cái lên môi của Diệp Lăng Thiên.

“Cuộc sống của anh quá rối rắm, anh sống như thế này quá mệt mỏi, anh cần gì phải làm như vậy chứ? Rõ ràng là có một tâm hồn phong phú, nhưng mà lại phải có trái tim trách nhiệm. Anh ấy, cả đời này chắc chắn là tôi sẽ không hạnh phúc, chúng ta giống như nhau.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên rồi tự lẩm bẩm.

Hứa Hiểu Tinh lái xe đưa Diệp Lăng Thiên đến dưới lầu nhà Diệp Lăng Thiên, nhìn người đàn ông to lớn như là Diệp Lăng Thiên, cô ta vô cùng tự hiểu sức mình, tuyệt đối không có khả năng dựa vào sức của một mình mình để đưa Diệp Lăng Thiên lên trên lầu. Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Sương.

“A lô, chị Hiểu Tinh, có chuyện gì không vậy?” Diệp Sương hỏi.

Hứa Hiểu Tinh nghe thấy ở bên phía Diệp Sương rất ồn ào, cô ta liền hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

“Em đang đi dạo phố với bạn ở bên phía hà tây ấy, chị đến nhà hả? Chị Hiểu Tinh.” Diệp Sương hưng phấn nói.

“Thôi bỏ đi, chị không đi nữa, em cứ chơi đi, nhớ là phải về nhà sớm đó.” Hứa Hiểu Tinh lập tức uể oải.

“Dạ, được rồi, vậy chị Hiểu Tinh, chị gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì hết, chị chỉ muốn gọi điện thoại hỏi em đang ở đâu, được rồi, bên chỗ chị còn có việc, không thể nói nhiều nữa, hẹn gặp lại.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nhìn tòa nhà cao như thế, lập tức không có suy nghĩ gì, kết quả lại khởi động xe, chạy xe ra bên ngoài, cuối cùng trực tiếp chạy đến dưới lầu nhà mình, đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân.

“A lô, Hiểu Tinh, sao rồi, chơi có vui không?” Lý Vũ Hân nghe điện thoại rồi hỏi.

“Đừng có nói nữa, hỏng hết cả lên, cậu đang ở đâu đó, có ở nhà không?”

“Có chứ, sao thế, có chuyện gì xảy ra hả?” Lý Vũ Hân tò mò hỏi.

“Cậu đừng có hỏi cái gì nữa, cậu nhanh chóng đi xuống lầu đi, ở đây đang có chuyện gấp.”

“Hả, chuyện gì vậy?”

“Đâu ra mà cậu hỏi nhiều như vậy, cậu nhanh chóng đi xuống đi liền biết thôi, nhanh lên nha, tớ đang đợi cậu ở đây nè.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại.

Không bao lâu sau thì nhìn thấy Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ mang dép đi xuống, đi đến bên cạnh xe của Hứa Hiểu Tinh thì liền hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì thế?”

“Cậu không nhìn thấy hả, ầy, cậu nói xem có chuyện gì xảy ra.” Hứa Hiểu Tinh chỉ chỉ Diệp Lăng Thiên đang ngủ rất yên bình bên cạnh ghế tài xế, nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên thì giật cả mình, sau đó lại nghe thấy một mùi rượu nồng nặc.

“Có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại uống thành như thế này?” Lý Vũ Hân nhíu mày, lập tức đi đến ghế kế bên ghế lái mở cửa ra, nhìn Diệp Lăng Thiên, có thể nhìn ra được cô vô cùng lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.

“Chuyện này, haiz, một lát nữa đợi tớ có tâm trạng sẽ chậm rãi nói với cậu bữa tiệc sinh nhật diệu kỳ ngày hôm nay của tớ, được rồi, thêm chút sức đi, hai người chúng ta phải đưa cái con lợn chết tiệt này lên trên lầu.” Hứa Hiểu Tinh thở dài nói.

“Không phải đó chứ, sao cậu lại không đưa anh ấy về nhà của anh ấy đi?” Lý Vũ Hân thắc mắc hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Tớ đưa rồi chứ bộ, đều đã đưa đến dưới lầu nhà của anh ấy rồi, gọi điện thoại cho Diệp Sương, Diệp Sương thì đang đi chơi ở bên ngoài, trong lúc nhất thời không thể về nhà được. Hơn nữa, tớ cũng không thể chờ em ấy về nhà, với lại anh ấy say như thế này, dù sao thì tối nay cũng cần có người chăm sóc, cậu có thể yên tâm rồi chứ, với lại một mình tớ cũng không làm được gì, tớ có muốn đưa anh ấy về nhà thì ít nhất là nhà của anh ấy cũng phải có thang máy, thang máy thì lại không có, cũng chỉ có thể leo cầu thang. Được rồi, mỗi người một bên, đỡ anh ấy lên đi.” Hứa Hiểu Tinh không thể làm gì khác hơn.

“Được rồi, thật sự không biết là hai người làm cái gì nữa, sao cậu lại có thể để anh ấy uống nhiều rượu như vậy, cậu cũng không biết ngăn cản anh ấy lại nữa chứ.” Lý Vũ Hân và Hứa Tiểu Tinh hợp sức kéo Diệp Lăng Thiên ra, sau đó mỗi người đỡ một cánh tay của Diệp Lăng Thiên, mỗi người một bên, khiêng Diệp Lăng Thiên đi lên trên lầu, vóc người của Diệp Lăng Thiên tốt xấu gì cũng khoảng chừng 72 kg, hai cô gái tay trói gà không chặt muốn khiêng anh lên lầu, đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

“Tớ có ngăn cản được đâu chứ, may mắn là tớ hơi ngăn lại đó, nếu như tớ mà không ngăn thì anh ấy đã trực tiếp vào bệnh viện luôn rồi đó, cũng không biết ngày hôm nay anh ấy nổi điên cái gì nữa, chủ yếu là do một người đồng nghiệp của tớ, dù sao thì cũng là một người đàn ông tớ không vừa mắt, tớ cũng không có mời anh ta, tự anh ta chạy tới đó, không biết là anh ta bị bệnh thần kinh gì ấy, vừa mới xông vào liền đối đầu với Diệp Lăng Thiên, nói anh ấy với rất nhiều lời khó nghe.

Có vẻ như tâm trạng ngày hôm nay của anh ấy cũng không tốt lắm, trực tiếp đối mặt với người đàn ông đó, người đàn ông nói là muốn so tài uống rượu với anh ấy. Anh ấy thì sao chứ, không nói hai lời liền gọi nhân viên phục vụ mang sáu bình mao đài tới, một bình rượu được đổ ra một cái ly, đổ hết sáu cái ly, anh ấy nói thẳng, hai người thay phiên uống một ly, chỉ được uống một ngụm, ai uống say trước nằm xuống trước thì người đó thua.

Nói xong, tớ vẫn còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã bưng ly rượu lên rót vào trong miệng của mình, uống một hơi liền uống hết nguyên cả ly rượu đó, cũng không kịp giật lấy thì anh ấy đã uống xong rồi, cậu có biết không hả?

Đây là một bình rượu trắng với nồng độ cao đó, lúc đó tớ sợ choáng đầu luôn ấy, Hứa Hiểu Tinh vừa phí sức khiêng Diệp Lăng Thiên lên lầu với Lý Vũ Hân, vừa miêu tả cảnh tượng phấn khích trên bàn ăn một cách sinh động như thật cho Lý Vũ Hân nghe, đương nhiên chuyện Diệp Lăng Thiên là bởi vì ghen tuông với người đàn ông đó cho nên mới nổi giận tranh tài uống rượu, cô không nhắc tới một câu nào. Dựa vào mối quan hệ của mấy người bọn họ, loại chuyện nào có thể không nhắc tới thì không cần phải nhắc tới.

“Cái gì chứ, anh ấy bị điên rồi hả? Uống một hơi hết một bình rượu?” Lý Vũ Hân nghe xong thì mở to hai mắt mà nhìn.

“Đúng rồi đó, uống một hơi hết một bình, anh ấy thoáng một cái liền uống xong, người đàn ông kia lập tức sợ đến choáng váng, xám mặt xám mày chạy đi.

Anh ấy thì sao chứ, còn tỏ ra mình là người không có việc gì tiếp tục uống rượu với đồng nghiệp của tớ may mắn là bị tớ ngăn lại lúc trở về ngồi trên xe tớ vẫn còn rất tốt không biết là ngủ hồi lúc nào nữa bây giờ thì bất tỉnh nhân sự. Dừng dừng dừng, đỡ cái đỡ cái, nghỉ ngơi một chút, thật sự không chịu được nữa rồi. sao lại nặng như vậy chứ, trời đất ơi!” Hứa Hiểu Tinh đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói.