Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 627




CHƯƠNG 627: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (1)

“Lăng Thiên, em xem qua một chút thấy trên này có rất nhiều thứ anh đều có vấn đề. Với lại em thấy trên bàn chất đống nhiều tài liệu như vậy, còn có kế hoạch phát triển mới do chi nhánh thành phố Y trình lên và đơn xin tài trợ dự án đều đã ròng rã một tuần, em rất muốn hỏi anh, trong khoảng thời gian gần đây đi làm cái gì vậy? Diệp Lăng Thiên, tình trạng làm việc của anh như vậy không được, nếu mà vẫn cứ để anh tiếp tục như thế thì công ty phá sản là cái chắc. Điều này đủ để chứng minh anh không có trách nhiệm với công ty, anh biết không? Đơn xin tài trợ dự án và kế hoạch phát triển mới quan trọng đến như vậy mà anh cũng có thể bày ở đây một tuần liền không để ý tới chứ đừng nói là những bản báo cáo tài chính hay cái gì đó khác.” Lý Vũ Hân vô cùng tức giận, đối với thái độ vô trách nhiệm của Diệp Lăng Thiên cô vô cùng phẫn nộ.

“Cái này không thể trách anh được, trước kia là công việc của hai người chúng ta, hiện tại toàn bộ là một mình anh làm. Với lại gần đây rất nhiều việc, quả thật là anh cũng có một thời gian rất dài không đến làm việc.” Diệp Lăng Thiên cũng không thèm để ý, thản nhiên nói.

“Xem ra việc sáp nhập công ty lại thành Tập đoàn công ty phải đưa vào danh sách quan trọng. Theo phương thức quản lý riêng rẽ của hai công ty hiện nay, khối lượng công việc sẽ lớn hơn rất nhiều, với lại rất nhiều thứ không thể tách bạch rõ ràng, rất phiền phức. Nào, trước tiên để em xem qua mấy thứ này của anh, anh có thể bảo Vương Lực và Trần Quân đến chỗ em báo cáo công việc, từng người một đến, có chuyện gì em trực tiếp nghe họ báo cáo thì đáng tin hơn nhiều so với nghe anh nói.” Lý Vũ Hân đả kích Diệp Lăng Thiên không thương tiếc. Diệp Lăng Thiên cũng không thèm để ý, chỉ là hơi mỉm cười. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài nói với Tiểu Lâm: “Cô rót cho Lý tổng ly cà phê, ngoài ra cô sắp xếp cơm trưa cho tôi một chút. Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.”

Diệp Lăng Thiên vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương, sau đó với Trần Tuấn Lương cùng nhau kiểm tra xem xét tất cả các dự án của Công ty Bảo vệ, ròng rã hai mươi bảy dự án, Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương bỏ ra một buổi sáng và thêm nửa buổi chiều để xem xét kiểm tra một lượt. Chủ yếu là Diệp Lăng Thiên anh đã cực kỳ lâu không xuống cơ sở để gặp những nhân viên tuyến đầu này. Từ sau khi Lý Vũ Hân đi, anh cả ngày ngồi trong phòng làm việc, có công việc bận bịu không xong, hoàn toàn không có một chút xíu thời gian nào để anh có thể đi ra ngoài và xem xét một chút như trước đây.

Đến khoảng hơn năm giờ chiều Diệp Lăng Thiên mới trở lại công ty, lúc này công ty đã sắp tan sở. Khi đi vào phòng làm việc của mình đúng lúc nhìn thấy Vương Lực cầm một đống tài liệu từ trong phòng làm việc của mình đi ra.

“Thế nào? Vừa mới đi ra sao?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Vương Lực.

“Ừm, báo cáo công tác, báo cáo ròng rã hơn ba giờ. Tôi còn tốt, trước đó nghe Trần Quân nói anh ta báo cáo công tác ròng rã hơn bốn giờ, cơm trưa cũng là ăn trong văn phòng anh.” Vương Lực cười nói.

Trần Quân chính là Phó tổng giám đốc Công ty Thực phẩm, cũng là một nhân tài quản lý lúc Lý Vũ Hân còn ở công ty đã tiêu tốn đào từ công ty khác tới, đối với nhân tài cao cấp này Diệp Lăng Thiên cũng rất hài lòng. Nếu không có Trần Quân thì Diệp Lăng Thiên đang bận rộn ngã gục, phải biết là chi nhánh ở thành phố Y đã được thành lập và cửa hàng bắt đầu hoạt động bình thường, Trần Quân đã ở lại thành phố Y hơn một tháng. Sau đó khi chuẩn bị chi nhánh Việt Châu lại là anh ta tự mình trấn thủ Việt Châu, vừa mới trở về vài ngày trước.

“Thế nào? Không mắng chửi cậu chứ?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười vỗ bả vai Vương Lực hỏi.

“Mắng thì không mắng, nhưng Lý tổng vẫn chỉ ra nhiều thiếu sót trong công việc của tôi, đúng là tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong công việc. Trình độ của Lý tổng so với chúng ta thì vẫn cao hơn rất nhiều bậc. Anh Diệp, nói một câu thật lòng, anh vẫn nên nghĩ cách giữ Lý tổng lại đi. Mặc dù đối với cá nhân anh hay là gia đình mà nói, Lý tổng ở lại công ty khả năng không phải chuyện tốt, nhưng riêng với công ty mà nói thì công ty thật sự cần một lãnh đạo giống như Lý tổng vậy. Đương nhiên tôi chắc chắn không phải nói anh không làm được, tôi nói là… anh cũng biết, anh và Lý tổng không phải cũng một khía cạnh, anh là định hải thần châm của Công ty. Nhưng làm công việc quản lý cụ thể thì vẫn cần Lý tổng. Vừa rồi tôi cũng đã đề nghị với Lý tổng, tôi đề nghị cô ấy ở lại.” Vương Lực thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ nói.

“Được rồi, đừng có nịnh bợ, tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng. Được thôi, cô ấy ở lại hay không thì phụ thuộc bản thân cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục cô ấy. Tan sở, đi làm việc thôi.” Diệp Lăng Thiên cười một tiếng.

“Muốn tan tầm đoán chừng là không được, tôi còn phải tăng ca để làm xong một vài thứ mà Lý tổng cần để giao cho cô ấy xem một chút.” Vương Lực mỉm cười sau đó đi ra.

Diệp Lăng Thiên nhìn một chút rồi đẩy cửa ra đi vào. Sau khi đi vào, Lý Vũ Hân vẫn ngồi trước bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu, không biết từ lúc nào tài liệu trên bàn công tác của Diệp Lăng Thiên đã chất thành núi. Trong thùng rác ở bên cạnh có mấy hộp cơm dùng một lần được ném vào, hiển nhiên là cô đã ăn cơm trưa ở đây.

“Được rồi, tan việc, đi thôi” Diệp Lăng Thiên đi qua nói với Lý Vũ Hân.

“Anh đến vừa đúng lúc, như thế này, bắt đầu từ tháng sau đóng cửa cửa hàng này.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vào thì nói thẳng.

“Đóng cửa? Cửa hàng nào? Tại sao?” Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời nói của Lý Vũ Hân thì rất là ngạc nhiên.

“Cửa hàng này trên đường Triều Tịch, đánh giá về doanh số của cửa hàng này từ mấy tháng gần đây thì mỗi tháng đều giảm dần, rõ ràng là có vấn đề.”

“Anh biết cửa hàng em đang nói đến, doanh thu ngày càng giảm, tình trạng này anh cũng biết đến. Mặc dù doanh số kinh doanh không tốt lắm nhưng cửa hàng này cũng không lỗ vốn, hơn nữa vẫn có một khoản lãi nhất định. Mặt khác, sở dĩ công việc kinh doanh của cửa hàng này trở nên kém là có nguyên nhân, thứ nhất là khu vực gần đó đang được xây dựng một bãi hậu cần lớn, việc thi công xây dựng đã dẫn đến mất đi một lượng khách nhất định, nguyên nhân khác chính là khu vực gần đó mở mấy quán ăn uống bình dân, một quán lẩu và hai quán đồ ăn nhanh. Điều này dẫn đến doanh thu giảm bớt. Việc này không liên quan nhiều đến năng lực của Cửa hàng trưởng. Mặt khác, cho dù nói như thế nào thì chung quy cửa hàng này vẫn đang có lãi, đã đang có lãi thì không cần thiết phải đóng cửa.” Diệp Lăng Thiên vô cùng khó hiểu.

“Còn có một nguyên nhân, ở gần đó buổi tối hình thành phố ăn vặt đồ nướng, hơn nữa ngày càng có nhiều người bán hàng rong gia nhập con phố này, đây mới là nguyên nhân cơ bản. Tuy rằng cũng là đồ ăn vặt thịt nướng, không gian của chúng ta tốt hơn so với họ nhưng giá tiền lại đắt hơn họ nhiều, cộng thêm việc thi công xây dựng gần đó và sự phân luồng của một số nhà hàng mới mở cùng loại, nếu còn tiếp tục thì cửa hàng này chắc chắn sẽ thua lỗ. Hơn nữa chúng ta đã đưa quá nhiều nhân viên và nguồn lực vào cửa hàng này, cực kì không có lời. Một số cửa hàng khác đều có tình trạng không đủ nhân viên, đã như vậy tốt hơn là nên phân bổ nhân viên trong cửa hàng này sang các cửa hàng khác. Cửa hàng này chúng ta có thể sang tay. Nhìn chung, đóng cửa so với tiếp tục kinh doanh thì sẽ có lời hơn nhiều. Ít nhất là tránh được khoản lỗ sắp xảy ra. Có một sự thật rất rõ ràng, đó chính là ở khu vực Đông Hải chúng ta đang phải đối mặt với áp lực cạnh tranh ngày càng nhiều hơn, đây là sự thật không thể chối cãi. Cho nên tại khu vực Đông Hải chúng ta không nên tăng cường đầu tư vào, duy trì quy mô hiện có là được rồi. Trọng tâm đầu tư tiếp theo nên đặt ở hai chi nhánh thành phố Y và Việt Châu.” Lý Vũ Hân rất lý trí phân tích tình hình với Diệp Lăng Thiên.