CHƯƠNG 626: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC (9)
Lý Vũ Hân vẫn chọn cách im lặng, cực kỳ lâu sau mới gật đầu, coi như chấp nhận. Giống như Diệp Lăng Thiên nói vậy, chuyện đã tới nước này, nguyên nhân và mục đích lúc trước cô khăng khăng muốn đi hỗ trợ giảng dạy thật ra bây giờ đã không tồn tại nữa, cho dù cô kiên trì sống ở đó thì thật ra cũng không có ý nghĩa gì nhiều, ý nghĩa duy nhất cũng chính là vì giáo dục những đứa trẻ nông thôn đó, chỉ là mọi chuyện Diệp Lăng Thiên đều đã sắp xếp. Hơn nữa thật ra hai công ty cũng là tâm huyết của Lý Vũ Hân, cũng là con của cô, cô cũng không yên lòng, nếu không thì cũng sẽ không nghĩ tới việc trở lại công ty xem xét một chút vào lúc này.
Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân trở lại công ty, sau khi trở lại công ty rất nhiều người nhìn thấy Lý Vũ Hân thì đều vô cùng kinh ngạc, hầu hết các công nhân viên kỳ cựu của Công ty Thực phẩm đều rất quen thuộc với Lý Vũ Hân, sau khi ngạc nhiên thì đều cung kính gọi Lý Vũ Hân là Lý tổng, Lý Vũ Hân cũng còn nhớ rõ tên của những người này, cùng mọi người chào hỏi từng người một. Thông qua điều này Diệp Lăng Thiên cũng có thể nhận ra Lý Vũ Hân rất có tình cảm đối với công ty này.
“Lý tổng?” Vừa đi vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên, Tiểu Lâm nhìn thấy Lý Vũ Hân đi vào thì vô cùng ngạc nhiên. Sau đó vui mừng nói: “Lý tổng, cuối cùng cô cũng trở về rồi.”
“Lý tổng quay về kiểm tra tình hình công ty một chút, bên kia Lý tổng còn có chút việc, khả năng còn phải hai tháng nữa mới có thể trở về. Tiểu Lâm, cô đi thông báo một chút, bảo người phụ trách hai công ty giao tất cả sổ sách và kế hoạch phát triển lên đây, buổi sáng bảo người phụ trách Công ty Thực phẩm đến phòng làm việc của tôi, buổi chiều bảo người phụ trách Công ty Bảo vệ đến phòng làm việc của tôi!” Diệp Lăng Thiên dặn dò Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm gật đầu, sau đó lập tức đi làm.
“Doanh số hoạt động của hai công ty trong hai tháng qua thế nào?” Lý Vũ Hân hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên, sau đó Lý Vũ Hân trực tiếp ngồi xuống vị trí của Diệp Lăng Thiên, cầm lấy bản báo cáo Diệp Lăng Thiên đã đặt trên bàn và bắt đầu nghiêm túc xem. Diệp Lăng Thiên lấy một cái gạt tàn thuốc trên bàn mình và bước đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, sau đó nói: “Phía Công ty Thực phẩm thì doanh thu của tháng ba tăng lên 8%, tháng tư tăng lên 8%, về cơ bản là bình thường. Phía bên Công ty Bảo vệ vì liên quan tới nghiệp vụ cho nên tăng trưởng không ổn định, ba tháng nghiệp vụ mới tăng thêm được sáu mươi ba tỷ, do vừa qua tết không lâu cho nên một số nghiệp vụ chưa triển khai.
Tháng tư nghiệp vụ tăng thêm được hơn một trăm hai mươi tỷ đồng. Hiện nay hai công ty có xu thế phát triển không tệ. Về phía Công ty Thực phẩm, chi nhánh thành phố Y đã hoàn toàn đi vào trạng thái kinh doanh bình thường, hơn nữa hiện tại kết quả đạt được rất tốt.
Bàn về kết quả kinh doanh của một cửa hàng mà nói thì kết quả tốt hơn nhiều so với cửa hàng kinh doanh của địa phương ở Đông Hải, lợi nhuận cũng cao hơn một chút. Điều này liên quan tới rất nhiều khía cạnh, gần dây khá bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho nó.
Làm xong bên này, giai đoạn tiếp theo sẽ bỏ ra sáu mươi tỷ dự trù cho Chi nhánh thành phố Y, để Chi nhánh thành phố Y mở thêm ba chi nhánh nữa, quy mô đầu tư mỗi điểm khống chế khoảng trên dưới hai mươi mốt tỷ, đây cũng là mức đầu tư hợp lý và hiệu quả nhất mà khi đó em đã bàn bạc. Chi nhánh Việt Châu vừa thành lập, cửa hàng mới vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Vài ngày nữa anh còn phải đi Việt Châu một chuyến, xem xét tình hình bên kia để có thể vận hành chi nhánh trong thời gian sớm nhất.”
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa chậm rãi nói, sau đó lại nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch cá nhân của anh, trước những ngày cuối năm, chi nhánh thành phố Y nhất định phải bảo đảm năm cửa hàng đồng thời kinh doanh, phía bên chi nhánh Việt Châu cũng phải bảo đảm có ba cửa hàng.
Cộng thêm tám cửa hàng ở chính thành phố A nữa, năm nay quy mô tất cả cửa hàng của chúng ta sẽ đạt tới mười sáu. Tổng doanh thu năm nay sẽ đạt tới sáu trăm chín mươi tỷ, lợi nhuận sẽ đạt tới ba trăm tỷ, kế hoạch cụ thể cho năm tới còn chưa làm, nhưng tối thiểu có thể đạt tới một ngàn hai trăm tỷ. So sánh hai cửa hàng thì Công ty Thực phẩm phát triển thuận lợi hơn nhiều so với Công ty Bảo vệ. Hiện tại nếu xét về triển vọng thì Công ty Thực phẩm lớn hơn nhiều so với Công ty Bảo vệ.”
“Chi nhánh Việt Châu lâu như vậy mà vẫn chưa cân nhắc xử lý tốt chuyện cửa hàng sao?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
“Thiếu nhân viên, mở rộng quá nhanh, tài chính và nhân viên đều là vấn đề, anh cũng không muốn đi quá nhanh, từ từ sẽ đến.
Dựa theo ý tưởng của em, đi ngân hàng vay chín mươi tỷ, anh suy nghĩ thấy vẫn không cần thiết. Cho nên trì hoãn gần một tháng. Vấn đề cũng không phải lớn, tháng sau cửa hàng bên kia hẳn là gần như đã sẵn sàng.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc và nói.
“Quan điểm của anh vẫn có vấn đề, tư tưởng tiểu nông điển hình.” Lý Vũ Hân trực tiếp mắng mỏ, sau đó nói: “Làm ăn ai mà không phải đi vay ngân hàng? Ngân hàng mở hoạt động kinh doanh cho vay ra là vì cái gì? Chính là để hỗ trợ tài chính cho doanh nghiệp, nếu không thì tại sao ngân hàng lại thực hiện hoạt động kinh doanh này? Tư tưởng của anh giống như là một người nông dân mua thức ăn trên đường, một đồng một cân cải trắng, hôm nay bán hai mươi cân, bán xong thì về nhà, ngày mai lại đến.
Tư tưởng kiểu này như anh là suy nghĩ kinh doanh của một doanh nghiệp hiện đại hóa sao? Thời gian quan trọng hơn nhiều so với chút tiền lãi này. Điều chúng ta muốn là sắp xếp càng sớm càng tốt, anh biết không? Có thể vay thì cố hết sức vay, tiền của công ty mình giữ lại để dự phòng cho bất cứ tình huống nào, sau đó tạo thành một vòng quay tỷ lệ hợp lý giữa lãi suất ngân hàng, tiền vay vốn, lợi nhuận và chi phí của chính chúng ta.
Chỉ cần không vượt quá tỷ lệ này thì sẽ không tồn tại bất kỳ sự mạo hiểm nào, điều này lúc em rời đi không phải đã viết chi tiết tỉ mỉ trong kế hoạch phương án sao? Anh không xem?” Lý Vũ Hân vô cùng bất mãn đối với cách làm của Diệp Lăng Thiên.
“Vậy mới nói anh không phải là người quản lý đạt tiêu chuẩn, những lí lẽ em nói anh đều hiểu, nhưng bản chất anh không thích cầu cạnh người khác, chứ đừng nói là vay tiền. Chuyện mình có thể giải quyết anh không thích đi tìm người khác. Chờ một tháng có thể có tiền thì anh sẽ không lựa chọn đi ngân hàng vay. Đây cũng là lí do anh hi vọng em quay về.
Các vị trí khác có thể tuyển người, đi đến thị trường nhân tài để tìm kiếm những người có tài năng của công ty săn đầu người, nhưng vị trí Tổng giám đốc này không thể giao cho người khác, em không ở thì cũng chỉ có mỗi mình anh, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể tự bản thân anh làm. Để anh làm vị trí này thì chỉ có thể dựa theo tính cách của anh mà làm. Em cũng đừng nói nhiều như vậy, em nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện hỗ trợ giảng dạy đi, sau đó đi làm lại. Những thứ này, nói thật anh xem cũng mệt mỏi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười, sau đó nói.
Những gì cô nói đều là những lời từ tận đáy lòng, ở phương diện này mình có những vấn đề gì trong lòng anh biết rõ ràng, nhưng biết cũng không có nghĩa là anh có thể thay đổi. Hơn nữa cả ngày nhìn các loại bảng biểu báo cáo, giao tiếp xã hội khắp nơi các loại, cuộc sống như thế này quả thật anh thấy quá đủ rồi. Bản chất anh cũng không phải là người như vậy, đây cũng là một nguyên nhân anh cấp thiết hi vọng Lý Vũ Hân trở về.