Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 603




“Được, tối nay anh vẫn về sao? Hay là tối nay ngủ ở bên đây đi, dù sao sáng sớm mai anh cũng phải đi trang điểm?” Lý Yên hỏi.

“Anh…anh…không trang điểm có được không, em biết đấy, anh rất ghét những thứ kia, anh tự mình sửa sang lại một chút là được. Buổi tối anh vẫn về, bọn họ đều ở đó. Lý Yên, thật sự rất xin lỗi, mấy ngày nay anh không ở đây khiến em vất vả rồi.” Diệp Lăng Thiên thật lòng nói.

“Không sao, anh cũng là vì công việc mà, được rồi, anh muốn trở về thì về sớm một chút, đừng lề mề ở đó nữa, nhìn quầng thâm của anh xem ra lái xe cả một chặng đường chưa được nghỉ ngơi đúng không. Về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cũng phải dậy sớm.” Lý Yến nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên có chút đau lòng nói.

“Được, vậy anh trở về đây.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó quay người rời khỏi nhà Lý Yến.

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, tâm trạng rất phức tạp, cả chuyện này thực ra cô ta hiểu rất rõ, nhưng cô ta lựa chọn làm như không biết, không nói gì cả. Loại chuyện này, với tư cách là một người phụ nữ mà nói, cách làm thông minh nhất chính là làm như không biết. Cô ta tin cách đối nhân xử thế của Diệp Lăng Thiên, cũng hiểu Diệp Lăng Thiên, nhiều hơn còn là vì cô ta yêu sâu đậm người đàn ông trước mặt này.

Sau khi Diệp Lăng Thiên về nhà vẫn không nghỉ ngơi, chuyện phải làm thực sự có quá nhiều, mặc dù hôn lễ không lớn, chỉ có mấy bàn, nhưng, Diệp Lăng Thiên muốn cho Lý Yến một hôn lễ hoàn chỉnh, những thứ nên có vẫn phải có, đây là lời hứa của anh với Lý Yến mà anh đã tự hứa với mình. Tối hôm đó, anh vẫn luôn bận rộn đến mười hai giờ đến mới sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đương nhiên làm cùng anh còn có Chu Ngọc Lâm, Vương Lực và Trần Tuấn Lương. Tối hôm đó ba người đều ngủ lại ở nhà Diệp Lăng Thiên, không có chỗ ngủ thì ngủ đất, ngủ ở sofa, không ai oán một câu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngọc Lâm nhận được nhiệm vụ là lái xe đến đón Lý Yến đi trang điểm, công việc của Vương Lực chính là điều phối xe hoa, nhiệm vụ của Trần Tuấn Lương rất đơn giản, chính là cùng Chu Ngọc Lâm đi đến nhà Lý Yến, lái chiếc Mercedes-Benz của Diệp Lăng Thiên trở về, lái thẳng đến cửa hàng hoa đã hẹn trước để trang trí xe cưới.

Vốn dĩ người khác kết hôn đều là trực tiếp đi đến công ty tổ chức tiệc cưới đặt xe, nhưng vì Diệp Lăng Thiên trở về quá muộn, tối qua mới trở về, thuê xe từ công ty tổ chức tiệc cưới căn bản là điều không thể, vì vậy cuối cùng chỉ có thể lấy xe của mình. Diệp Lăng Thiên giao nhiệm vụ này cho Vương Lực, chỉ giao cho Vương Lực một yêu cầu chính là nhất định phải là xe tốt, điều này cũng là một cách để anh bù đắp cho Lý Yến. Vương Lực vắt óc suy nghĩ, gọi điện thoại cho những đối tác có quan hệ tốt với mình, để mượn xe, cứ như vậy cũng chỉ mượn được 3 chiếc xe, cuối cùng không có cách nào, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lục Oánh, nói mình muốn mượn xe, Lục Oánh nghe thấy là chuyện này, hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên muốn bao nhiêu xe, Diệp Lăng Thiên tính toán một lúc, nói phải 4,5 chiếc nữa mới đủ, Lục Oánh lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau tất cả xe đều tập hợp dưới tiểu khu của nhà Diệp Lăng Thiên. Lục Oánh sáng sớm đã đến nhà Diệp Lăng Thiên, đi cùng còn có sáu chiếc xe, mỗi chiếc xe đều có tài xế riêng, ngay cả tài xế cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên nhìn những chiếc xe này, có chút sững sờ, Lamborghini, Ferrari, Alston Martin, v.v…, đây không còn là xe tốt mà là những chiếc xe sang trọng theo nghĩa đúng, Diệp Lăng Thiên chỉ muốn cho Lý Yến một cái hôn lễ hoành tráng một chút, nhưng chưa từng nghĩ đến lại khoa trương như vậy. Diệp Lăng Thiên vốn muốn lấy xe của mình để làm xe hoa, nhưng hôm nay nhìn như thế này, xe hoa của mình lại là chiếc xe rẻ nhất.

Vương Lực với tư cách là người quản lý hôn lễ, chuyện gì Diệp Lăng Thiên cũng giao cho anh ta, còn mình an tâm để làm chú rể, không quan tâm đến chuyện gì, Chu Ngọc Lâm sau khi đưa Lý Yến đi trang điểm thì trở về, công việc của anh ta chính là tài xế, lái xe của Diệp Lăng Thiên, mà thận phận của Trần Tuấn Lương chính là phù rể. Tất cả dường như được tiến hành theo một trình tự.

Hơn 9h, cả đoàn xe xuất phát, đi từ nhà Diệp Lăng Thiên đến nhà của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương ngồi trên chiếc xe cưới mà Chu Ngọc Lâm lái.

“Anh, vốn dĩ vấn đề này em không nên hỏi anh, nhưng hôm nay là một ngày đại hỉ, em nhất định phải hỏi anh, tại sao anh lại kết hôn một cách bất ngờ như vậy, hơn nữa đối tượng kết hôn lại biến thành Lý Yến mà không phải là Lý Vũ Hân.” Trần Tuấn Lương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi anh.

Diệp Lăng Thiên vốn dĩ cảm thấy khá tốt lại bị Trần Tuấn Lương hỏi như vậy, tâm tình đột nhiên biến mất, nhìn Trần Tuấn Lương, cuối cùng nói: “Yêu đương là chuyện của yêu đương, kết hôn là chuyện của kết hôn, đây là hai chuyện khác nhau. Những người yêu nhau chưa chắc cuối cùng sẽ trở thành bạn đời, mà người trở thành bạn đời của mình không nhất định là người mà mình yêu nhất. Sau này không được nhắc đến cái tên Lý Vũ Hân này nữa, từ ngày hôm nay tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với cô ấy, nhớ rõ, chị dâu của các cậu tên là Lý Yến, sau này không ai được hỏi vấn đến này nữa, biết chưa? Cười một cái đi, hôm nay là ngày vui của tôi mà.”

“Sao em lại không cười chứ, em vẫn đang cười mà. Anh, ngày cưới của anh, đương nhiên em phải cười rồi.” Trần Tuấn Lương cười haha nói.

Chiếc xe đang chạy, đột nhiên phanh gấp.

“Chu Ngọc Lâm, sao vậy?” Diệp Lăng Thiên quay đầu qua nhìn Chu Ngọc Lâm đang lái xe.

Chu Ngọc Lâm vẫn chưa trả lời, Diệp Lăng Thiên đã nhìn thấy cửa xe bên cạnh mình bị mở ra, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh, nói với Diệp Lăng Thiên: “Quá giang một chút, ngồi dịch sang bên kia đi, nhường cho một chỗ đi.”

“Bọ Cạp?” Trần Tuấn Lương trợn tròn mắt nhìn Bọ Cạp xuất hiện ở bên cạnh cửa xe.

Lúc này, Vương Lực với tư cách là đạo diễn từ phía sau chạy lên, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Tại sao lại dừng lại?” Phải biết là, xe cưới vừa dừng lại là cả đoàn xe chỉ có thể dừng lại ở trên đường.

Diệp Lăng Thiên nhìn Bọ Cạp, sau đó ngồi qua bên cạnh, Bọ Cạp không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Không có gì, tiếp tục đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Vương Lực đang nhìn Bọ Cạp với ánh mắt có chút kỳ quái, đợi sau khi Bọ Cạp đóng cửa xe lại, nói với Chu Ngọc Lâm: “Lái đi.”

“Bọ Cạp, sao em lại đến đây?” Trần Tuấn Lương từ trong sự kinh ngạc hoàn hồn lại, nói với Bọ Cạp.

“Anh có thể đến tại sao em lại không thể đến? Mối quan hệ của em và anh ấy còn thân thiết hơn anh đó, anh ấy kết hôn lẽ nào em không nên đến sao?” Bọ Cạp lườm Trần Tuấn Lương nói.

“Em là chuẩn bị tham gia hôn lễ hay là chuẩn bị cướp hôn, phá hiện trường đây?” Trần Tuấn Lương nói đùa. Vừa nói xong đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trừng đôi mắt giống như muốn giết người nhìn anh ta.

“Xem như anh chưa nói gì.” Trần Tuấn Lương bị dọa sợ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Em chưa đi?” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói với Bọ Cạp.

“Chưa đi, dù thế nào em cũng phải tham dự xong hôn lễ của anh mới đi. Đừng nhìn em như vậy, em chỉ đến tham dự hôn lễ mà thôi, em vẫn chưa có gan dán làm loạn hôn lễ của anh đâu, em biết, nếu như em làm như vậy anh thật sự sẽ giết chết em.” Bọ Cạp dựa vào ghế nói.

“Tham gia hôn lễ thì tự mình đi đến khách sạn, tại sao phải đi đến nhà anh, chặn xe hoa? Nếu như Chu Ngọc Lâm phanh chậm một chút bây giờ em đang ở trong bệnh viện rồi.”

“Cái này có thể trách em sao? Anh có đưa thiếp mời cho em sao? Anh có mời em đến tham dự hôn lễ sao? Em không chặn xe hoa thì em biết đi đâu để tham dự hôn lễ của anh.” Bọ Cạp tức giận nói.

“Anh, cái này là lỗi của anh.” Bọ Cạp nói chen vào một câu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.