CHƯƠNG 564: CHỤP LÉN (7)
“Mang xô nước tới đây, dội cho cậu ta tỉnh lại đi.” Diệp Lăng Thiên nói với dáng vẻ điềm đạm.
“Vâng.” Trần Tuấn Lương xách một xô nước, rất nhanh đã quay lại, dội thẳng một xô nước lạnh lên người Trần Văn Quân, Trần Văn Quân tỉnh dậy, nắm chặt lấy tay mình khóc rống lên.
Diệp Lăng Thiên quỳ gối xuống, nắm lấy cổ áo ướt đẫm của Trần Văn Quân, nói: “Diệp Sương là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến con bé, ai dám làm tổn thương đến con bé tôi sẽ lấy mạng của kẻ đó. Lần này nể tình cậu vẫn còn là học sinh nên tha cho cậu một mạng, hơn nữa cũng chỉ đánh gãy tay trái của cậu thôi, không ảnh hưởng đến việc học hành viết lách gì cả, ai cũng phải trả giá cho những lỗi lầm mà mình gây ra. Có điều từ giờ trở đi, tôi mong cậu không đến phiền gì cho Diệp Sương nữa, không cần nói thêm bất cứ lời nào với nó, cũng không cần gặp mặt gì cả, nhìn thấy nó tốt nhất cậu tránh xa một chút, bằng không, lần sau cái mạng của cậu không giữ được đâu.”
“Ngoài ra, tôi cũng muốn nói rõ ràng với cậu là, video cậu quay bây giờ đã nằm trong tay của kẻ khác, kẻ đó đã dùng video đó để tống tiền tôi 150 tỷ, hơn nữa video đó cũng là do cậu quay, cậu còn nhận tiền của kẻ đó, vậy nên cậu chính là đồng phạm. Tốt hơn hết là cậu đừng báo cảnh sát, một khi đã báo cảnh sát thì bất kể là có tống tiền thành công hay không thì cậu chắc chắn sẽ phải ở tù năm đến mười năm, cậu cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi đánh gãy tay cậu cả. Tự mình nghĩ cho kỹ đi.”
“Từ đó tới giờ cậu cũng nhận không ít tiền của kẻ đó rồi, số tiền này cũng đủ để đi viện. Sau này mặc dù không còn tay trái, nhưng tôi hi vọng cậu có thể nhận thức rõ ràng một số chuyện, trên đời này không có miếng bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống cả, muốn kiếm tiền chỉ có cách dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình thôi. Nếu như trong lòng cứ nghĩ đến chuyện trộm gà trộm chó, cho dù là hôm nay tôi không giết cậu đi nữa thì sớm muộn gì cậu cũng tự hại chết mình mà thôi. Tôi không hy vọng sau này mình phải gặp lại cậu. Hãy nhớ lấy những lời mà tôi nói ngày hôm nay, nhớ rằng tay của cậu là do không cẩn thận nên bị viên đá lăn từ trên núi xuống làm bị thương, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.” Trương Văn Quân vội vàng gật đầu.
“Nhớ rồi thì tốt.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó rút ra một con dao cứa nhẹ vào cổ Trương Văn Quân, cậu ta lại ngất lịm đi.
“Đưa cậu ta lên xe, lái xe đưa cậu ta tới bệnh viện gần nhất, để cậu ta tự vào trong. Tôi sẽ thong thả đi, cậu đưa cậu ta tới đó xong quay lại đón tôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó lại nói tiếp: “Tìm cơ hội xử lý hết đồ dùng cùng dấu vết trong này đi, ngộ nhỡ tên nhóc này báo cảnh sát, chúng ta cũng không còn để lại bất kỳ sơ hở nào.”
“Vâng, em biết phải làm gì.” Trần Tuấn Lương gật đầu nói, sau đó trực tiếp khoác Trương Văn Quân đang nằm dưới đất lên vai.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế chậm rãi hút thuốc, hút xong điếu thuốc mới từ từ dập tàn thuốc bước ra khỏi nhà kho bỏ hoang, sau đó leo tường ra khỏi căn cứ, một mình bước đi trên con đường thôn quê, vừa đi vừa hút thuốc, trong tâm trí anh chỉ toàn là chuyện này, kết quả hiện tại hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh, anh sớm đã đoán được rồi, tên Trương Văn Quân đó chỉ là một tên nhóc bị mua chuộc, còn kẻ thật sự đứng sau giật dây không thể nào để sót lại bất kỳ chứng cứ nào, đó cũng chính là một trong những lý do chính mà Diệp Lăng Thiên không muốn báo cảnh sát.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nghĩ đến những chuyện này, mãi đến khi đi tới đường lớn mới nhìn thấy Trần Tuấn Lương lái xe tới. Trần Tuấn Lương quay xe lại, dừng bên cạnh Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên ngồi ở ghế phụ.
“Thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em đã vứt cậu ta ở gần bệnh viện, đánh thức cậu ta rồi rời đi.” Trần Tuấn Lương nói, sau đó lại hỏi: “Anh, em cảm thấy, nếu như anh đã không có ý định báo cảnh sát mà muốn tự mình xử lý, đáng lẽ không nên ra mặt, đã ra mặt rồi thì không nên thả cậu ta đi, nếu như cậu ta báo cảnh sát, chúng ta sẽ gặp phiền phức đấy.”
“Không đâu, cậu ta không dám đâu.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Cậu ta không có gan báo cảnh sát, trong lòng cậu ta biết rõ, tôi dám đánh gãy tay cậu ta thì chẳng có lý nào không dám giết cậu ta, hơn nữa báo cảnh sát cũng đâu có lợi gì cho cậu ta đâu? Kết quả duy nhất của việc báo cảnh sát chính là bản thân cậu ta sẽ phải ngồi tù, chuyện này cậu ta rõ hơn ai hết, từ lời nói và nét mặt của cậu ta có thể nhìn ra được rằng, cậu ta không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh, vậy nên về điểm này thì cậu cứ yên tâm đi. Kể cả cậu ta có báo cảnh sát cũng chẳng sao, ngoại trừ lời khai của một mình cậu ta thì không có bất kỳ ai hay bằng chứng nào chứng minh chuyện này có liên quan đến tôi và cậu, khoảng thời gian đó tôi ngủ ở nhà không hề bước chân ra khỏi cửa. Cậu chắc cũng có chứng cứ chứng minh cậu không có mặt tại hiện trường, đúng không?” Diệp Lăng Thiên cười rồi nói.
“Đúng là Sir, phân tích vô cùng hợp lý. Nhưng mà Sir, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tên nhóc đó mặc dù nói nhiều như vậy, nhưng chẳng khác nào chưa nói gì, căn bản chúng ta không tìm được kẻ đó, đối phương rất thông minh, không để lại bất kỳ manh mối nào. Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều thời gian để đi tìm manh mối tìm kiếm người. Sir, anh xem có nên tới tìm Bọ Cạp nhờ cô ấy giúp đỡ không? Với quyền lực hiện giờ của cô ấy có lẽ sẽ tìm được kẻ đã liên lạc với tên nhóc kia là ai, sau đó tìm hắn ta.” Trần Tuấn Lương chậm rãi nói.
“Vô dụng thôi, cho dù có tìm đến Bọ Cạp cũng không có ích gì đâu, tìm được người đó rồi có thể làm gì chứ? Tốn thời gian tốn sức lực, cuối cùng kết quả có khi cũng vẫn vậy thôi.” Diệp Lăng Thiên lại lắc đầu lần nữa.
Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, Trần Tuấn Lương cũng gật đầu, cuối cùng nói: “Sir, em có cảm giác như mọi chuyện không giống như đang muốn tống tiền, nó giống trả thù hơn. Em cảm thấy có khả năng chính là Văn Vũ.”
“Không phải có khả năng, mà khẳng định chính là anh ta.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng chắc chắn.
“Tại sao vậy?” Trần Tuấn Lương hỏi.
“Rất đơn giản, đối phương đã bắt đầu lên kế hoạch từ năm ngoái, hơn nữa đối phương cũng tốn không ít tiền của, tính tổng các khoản mà họ phải chi, để bố trí được màn kịch như vậy cũng phải tốn từ ba đến sáu tỷ, người muốn tống tiền có nhiều tiền đến vậy sao? Ngoài ra, bố trí cẩn thận, làm biết bao nhiêu công tác chuẩn bị như vậy, hà cớ gì phải chọn một người không có nhiều tiền giống như tôi? Tôi không nổi tiếng, chưa lên truyền hình bao giờ, số người giàu có ở thành phố A nhiều không kể xiết, muốn tống tiền tại sao lại chọn tôi? Không có lý chút nào cả. Hơn nữa đối phương mở miệng ra đã hét giá 150 tỷ, không nhiều hơn cũng không ít hơn. Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi đem bán toàn bộ hai công ty đi, nhiều nhất cũng bán được 150 tỷ chứng tỏ đối phương rất hiểu rõ về tôi, tính toán cũng rất rõ ràng.”
“Vậy nên, đối phương chắc chắn là muốn báo thù tôi chứ không phải muốn tống tiền. Diệp Lăng Thiên tôi ở thành phố A cũng chưa đắc tội với người nào, sẵn sàng bỏ ra nhiều công sức như vậy để tính toán với tôi, ngoài Vũ Văn ra thì tôi không nghĩ ra cái tên nào khác. Ngoài ra, lần này cách làm của đối phương có lẽ cậu cũng thấy rất quen. Lần trước tôi bảo cậu chụp anh ta, lần này anh ta cố ý dùng cách đó để muốn gậy ông đập lưng ông, hơn nữa còn dồn sự chú ý vào Diệp Sương, anh ta biết thứ mà tôi quan tâm nhất chính là Diệp Sương. Hơn nữa Diệp Sương cũng là con gái, chuyện này về cơ bản sẽ phá hủy cả đời nó, chuyện đó còn đau khổ hơn việc anh ta giết chết tôi, anh ta không thể nào tàn nhẫn hơn.”
“Hơn nữa, tôi dám đảm bảo, việc anh ta tống tiền tôi 150 tỷ chỉ là một cái cớ, anh ta muốn tôi bán công ty đi, đưa cho anh ta 150 tỷ để tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, sau đó anh ta vẫn sẽ phát tán video của Diệp Sương lên, anh ta muốn tôi sống không bằng chết. Vẫn còn một điểm quan trọng nhất là, tên nhóc đó đã từng nói, người liên lạc với cậu ta nói giọng Đông Hải, từ điểm này có thể khẳng định rằng người tống tiền tôi cũng là người Đông Hải. Chuyện này tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng chính Văn Vũ đã làm chuyện này, không có gì là ngoài ý muốn. Trừ anh ta ra không còn ai khác, cũng không có cách nào giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa hút một điếu thuốc, nói với giọng vô cùng chắc chắn. Hai mắt anh lóe lên, không phải tia sáng mà là sát khí. Tia sát khí này khiến Trần Tuấn Lương ngồi cạnh cũng cảm thấy rất áp lực.