CHƯƠNG 559: CHỤP LÉN (2)
Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong lời này thì chậm rãi hút thuốc, một lúc lâu sau mới lắc đầu, vẫy tay với cô gái nói: ‘‘Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, hai người các cô đi ra ngoài đi.’’
Sau đó Diệp Lăng Thiên ngồi một người ở trong phòng làm việc hút thuốc, bây giờ tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Người trong bức ảnh kia không phải là ai khác, mà chính là Diệp Sương, em gái của Diệp Lăng Thiên, tất cả bức ảnh đều là hình ảnh Diệp Sương bị người khác chụp lén trong lúc đang tắm, Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nhìn qua phòng tắm ở trong tấm ảnh, anh cũng không nhìn ra cụ thể là ở đâu, nhưng mà một trăm phần trăm không phải ở trong nhà.
Diệp Lăng Thiên vô cùng tức giận, đầu tiên anh tức giận với Diệp Sương, anh không hiểu tại sao Diệp Sương là một cô gái lại đi tắm ở bên ngoài, việc này vốn dĩ rất không an toàn. Thật ra anh cũng có chút bối rối và lo lắng, anh cũng biết nếu như đối phương thật sự đăng video này thì cả đời của Diệp Sương sẽ bị hủy sạch, Diệp Sương vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, một cô sinh viên đại học, hơn nữa đối phương còn nói, trong tay còn có nhiều video khác, Diệp Lăng Thiên cũng không biết trong tay đối phương còn có bao nhiêu video như vậy.
Một trăm năm mươi tỷ, Diệp Lăng Thiên cũng không để ý một trăm năm mươi tỷ này, nếu như anh có thể bỏ một trăm năm mươi tỷ ra để phương đồng ý giao tất cả video ra như lời anh ta nói thì anh cũng sẵn sàng bỏ ra một trăm năm mươi tỷ, ở trong lòng Diệp Lăng Thiên thì không có điều gì quan trọng hơn Diệp Sương. Nhưng vấn đề là anh không thể lấy ra một trăm năm mươi tỷ trong vòng ba ngày, mặc dù tài sản của anh đã vượt xa một trăm năm mươi tỷ, nhưng anh không thể bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy, tối thiểu trong vòng ba ngày không cách nào lấy được, đương nhiên, cũng có biện pháp, giống như tìm một ngân hàng, cưỡng ép thế chấp tất cả, hoặc là bán nhanh tài sản. Nhưng làm như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề, bây giờ các tệp điện tử đã được lưu giữ, lúc đó ai có thể cam đoan rằng đối phương sẽ thật sự cung cấp cho anh tất cả các bản sao lưu, đến thời điểm đó anh bỏ tiền ra, đối phương lại lấy thêm video ra và tiếp tục uy hiếp tống tiền thì sao? Diệp Lăng Thiên thật sự rất tức giận, vô cùng tức giận, cả người giống như muốn bốc cháy. Lần này anh thật sự muốn giết người.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc ép buộc anh phải tỉnh táo lại, đây là hành động mà mỗi lần anh tức giận hoặc có ý định giết người đều làm. Xúc động là ma quỷ, không kiềm chế được có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi lý trí, Diệp Lăng Thiên cũng hiểu rõ điều này. Diệp Lăng Thiên ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Trước hết, Diệp Lăng Thiên cần xác định một điều, anh không thể báo cảnh sát, đầu tiên, Diệp Lăng Thiên cũng không quá tin tưởng vào thực lực của cảnh sát, anh không nghĩ rằng cảnh sát có thể giải quyết tốt vấn đề này. Tiếp theo, anh cũng không nguyện ý mạo hiểm như vậy, đối phương đương nhiên đã tính toán trước, nếu như biết anh báo cảnh sát, thật sự sẽ đăng một số video của Diệp Sương ra, thì cho dù có giết chết đối phương cũng không thể thay đổi được điều gì, đây là chuyện mà Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép xảy ra, anh tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Sương nhận bất kỳ tổn thương nào.
Diệp Lăng Thiên xem xét lại tình huống trước mắt, xác định sẽ không báo cảnh sát, như vậy việc đầu tiên cần phải làm là tìm được đối phương. Nhưng mà, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy địa chỉ gửi được ghi trên chuyển phát nhanh chính là ở tận Cao nguyên, mà trên cột tên người gửi là ” Tam”, địa chỉ cũng chỉ ghi hai chữ Cao nguyên, anh cũng không thể nào thông qua đơn hàng chuyển phát nhanh này để tìm được đối phương. Diệp Lăng Thiên không tin đối phương thật sự ở Cao Nguyên, hoặc là tất cả đều ởCao Nguyên được, khẳng định đối phương ở ngay Đông Hải, ởCao Nguyên cũng chỉ là người trợ giúp mà thôi. Từ hành động này của đối phương có thể nhìn ra, đối phương đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, anh cũng không thể phát hiện được điều gì ở việc này.
Diệp Lăng Thiên lại hút thuốc, anh đã hút rất nhiều, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Sương.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Diệp Sương trực tiếp hỏi.
‘‘Em đang ở đâu?’’ Giọng điệu của Diệp Lăng Thiên rất nghiêm túc, cực kì không tốt. Thật sự là anh rất giận Diệp Sương, cho dù chuyện này xảy ra như thế nào thì Diệp Sương cũng phải tự chịu trách nhiệm, là một cô gái, thật sự là không biết bảo vệ chính mình.
“Làm sao vậy anh? Em vẫn còn đang đi chơi ở bên ngoài với các bạn cùng lớp, có chuyện gì sao?’’ Diệp Sương cũng nghe ra giọng điệu không tốt của Diệp Lăng Thiên.
‘‘Anh không quan tâm bây giờ em đang ở đâu, bất kể em đang ở với ai và đang làm gì, em nhất định phải trở về nhà trong vòng nửa tiếng nữa, anh ở nhà đợi em.’’ Diệp Lăng Thiên nghe được như vậy thì giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó ngồi trước bàn làm việc lại rút ra một điếu thuốc, từ từ hút, lửa giận trong lòng lại bùng lên sau khi nói chuyện điện thoại với Diệp Sương, anh chỉ có thể yên lặng ngồi ở chỗ này hút thuốc, ép buộc mình phải thật bình tĩnh. Sau đó đi ra ngoài, nói cho Tiểu Lâm trong nhà mình có việc cần trở về, bảo cô ta nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, sau đó thì rời khỏi công ty đi xuống dưới tầng.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe về nhà, ngồi trên ghế sô pha một lúc thì nhìn thấy Diệp Sương mở cửa đi vào.
Diệp Sương đi vào bên trong thì nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang ngồi ở trên ghế sô pha hút thuốc, có chút bất mãn hỏi Diệp Lăng Thiên: ‘‘Anh, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải thúc giục em trở về như vậy? Làm sao vậy? Sao anh lại tức giận như vậy.’’
“Ngồi đi.’’ Diệp Lăng Thiên không nhìn Diệp Sương, vừa hút khói một bên lạnh lùng nói.
“Làm sao vậy? Ai đắc tội với anh, sao lại tức giận vậy.’’
“Anh bảo em ngồi xuống thì ngồi xuống, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?’’ Diệp Lăng Thiên không khỏi tức giận khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Diệp Sương. Thật ra anh cũng không thể trách Diệp Sương có bộ dáng này, dù sao Diệp Sương cũng không biết chuyện gì.
Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên dọa sợ, cũng không dám nói lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
“Bây giờ, em suy nghĩ thật kỹ cho anh, gần đây có tắm rửa ở bên ngoài hay không?’’ Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi Diệp Sương.
‘‘Sao anh lại hỏi cái này.’’ Diệp Sương không nghĩ đến Diệp Lăng Thiên sẽ hỏi cái này, mặt có chút đỏ nói.
‘‘Em đừng nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ cẩn thận, nghĩ rõ ràng, nghĩ thông suốt rồi hãy trả lời.’’
‘‘Không có.’’ Diệp Sương đỏ mặt nói.
‘‘Diệp Sương, em cho rằng anh đang đùa em hay sao? Nếu như anh không biết anh sẽ hỏi em cái này hay sao? Diệp Sương, em đừng làm cho anh quá thất vọng, nói cho anh biết khoảng thời gian, địa điểm mà em tắm rửa ở bên ngoài, đi cùng với ai, phải thành thành thật thật một năm một mười nói rõ cho anh.’’ Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn về phía Diệp Sương, anh vô cùng phẫn nộ.
‘‘Từng có một lần.’’ Diệp Sương suy nghĩ thật lâu, giống như có chút tức giận, cuối cùng nói.
‘‘Ở đâu? Cùng với ai? Lúc nào?’’ Diệp Lăng Thiên lập tức hỏi.
‘‘Anh, đây là tự do của em, em cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, em cảm thấy đây là quyền tự do cá nhân của em, anh không nên can thiệp vào, càng không nên trách cứ em như vậy.’’ Diệp Sương hoàn toàn hiểu lầm Diệp Lăng Thiên, bởi vì cô ấy nghĩ Diệp Lăng Thiên đến để giáo dục và hỏi tội cô ấy.