CHƯƠNG 551: ĐÊM ĐÓ (7)
“Có lẽ vậy.” Sau cùng Lý Vũ Hân thản nhiên nói. Câu nói này có ý gì, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết.
“Có lẽ người phụ nữ thực sự thuộc về anh ấy vẫn chưa xuất hiện cũng nên.” Sau cùng Lý Yến cũng tự lẩm bẩm.
Diệp Lăng Thiên không hề biết cuộc gặp mặt giữa hai người phụ nữ này, không lâu sau khi trở về nhà anh đã đi ngủ, hôm sau bắt đầu công việc bận rộn của mình. Trước tiên là đến thăm một số ông chủ công ty và các viên chức chính phủ có liên hệ trực tiếp đến sự nghiệp của hai công ty. Mặc dù anh chẳng hề thích làm những chuyện này, nhưng trong xã hội này, muốn có chỗ đứng thì nhất thiết phải thích nghi với các quy tắc của xã hội, và không ai có thể ngoại lệ. Diệp Lăng Thiên đi thăm khoảng chừng ba ngày, chủ yếu đều là dùng bữa trên bàn rượu, cũng may anh dẫn theo Vương Lực, Vương Lực chỉ có nhiệm vụ giúp Diệp Lăng Thiên làm tài xế và một số việc tiếp ứng. Nói là ba ngày thoải mái, thật ra vô cùng không thoải mái, kiểu xã giao này đối với Diệp Lăng Thiên mà nói còn mệt hơn cả đợt huấn luyện cường độ cao mỗi ngày trong quân đội năm đó.
Mùng năm tháng Giêng, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đến công ty thực phẩm. Tất cả các nhà hàng mặt tiền của công ty thực phẩm đều khai trương vào mùng bốn, công ty chọn đi làm vào mùng năm. Sáng mùng năm vẫn họp như cũ, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đều họp. Sau khi họp xong ở công ty bảo vệ, Diệp Lăng Thiên mới tới công ty thực phẩm. Lúc đến, bên trong phòng họp đã chật kín người, chỉ đợi anh đến. Sau khi đến, Diệp Lăng Thiên liền bắt đầu cuộc họp. Cuộc họp do Lý Vũ Hân chủ trì, về cơ bản Diệp Lăng Thiên cũng chỉ lắng nghe.
Lý Vũ Hân nêu ra toàn bộ kế hoạch và mục tiêu phát triển của công ty trong năm nay, sau đó thông báo kế hoạch tổ chức lại công ty năm nay. Chi tiết các quy tắc tổ chức lại được mô tả rất rõ ràng, chủ yếu là việc điều chuyển nhân sự. Theo như lời của Lý Vũ Hân, vào thứ Hai tới, văn phòng mới mà Diệp Lăng Thiên tìm kiếm được sẽ đi vào hoạt động. Đến lúc đó, trụ sở chính của công ty thực phẩm và toàn bộ công ty bảo vệ sẽ chuyển thẳng đến văn phòng mới. Nơi này để lại cho chi nhánh công ty ở Thành phố A. Khi đó, toàn bộ nhân sự bắt đầu đi làm theo sự phân bổ nhân sự mới.
Cuộc họp kéo dài rất lâu, diễn ra cả một buổi sáng, mãi đến trưa sắp đến giờ ăn cơm mới kết thúc. Sau đó, vào buổi trưa, công ty tiến hành bữa ăn liên hoan, nhà hàng đã được đặt sẵn, tất cả các lãnh đạo cấp cao của công ty và công nhân viên của công ty chính cùng nhau dùng bữa. Tất nhiên, Diệp Lăng Thiên uống không ít, nhưng chưa đến mức say. Hai giờ sau khi ăn xong, Lý Vũ Hân từ nhà hàng bước ra, đột nhiên đi tới chỗ Diệp Lăng Thiên và nói với Diệp Lăng Thiên: “Trở về công ty, em có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, sau đó hai người mỗi người tự lái xe của mình trở về công ty. Bởi vì ở đây không có phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên nên Diệp Lăng Thiên đến thẳng phòng làm việc của Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân ngồi xuống chỗ ngồi của mình, sau khi Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, cô lấy ra bốn năm tập tài liệu đã in ở trên bàn, đưa cho Diệp Lăng Thiên.
“Đây là gì?” Diệp Lăng Thiên thắc mắc hỏi.
“Đây là kế hoạch công ty em đã lập. Có kế hoạch dài hạn và kế hoạch ngắn hạn, bao gồm nhiều tình huống khác nhau có thể gặp phải, bên trong đều nêu rất rõ ràng. Anh cất giữ, sau này công ty chỉ cần phát triển theo đúng kế hoạch phát triển nói trên trong, chắc hẳn sẽ không xảy ra sai sót gì.” Lý Vũ Hân từ tốn nói.
Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nói: “Thứ này em cứ cất giữ là được, đưa tôi làm gì?”
“Trong danh sách đội ngũ nhân sự ở đây, đây là nhóm nhân viên chuyên nghiệp mà công ty đã ký kết vào cuối năm ngoái. Họ đều là phần tử trí thức cao, cũng là phần tử có kinh nghiệm khá thành thục, thứ hai tới sẽ đến trụ sở công ty. Ngoài ra, đây là một bảng danh sách nhân viên mà cá nhân em đã làm. Những cái tên được liệt ra bên trong, đều là số ít nhân viên có tiềm năng có thể tiến hành đào tạo. Công việc thích hợp với từng người, em cũng đã liệt kê rõ. Hơn nữa, còn có một số phân tích về họ mà em đã tiến hành. Nếu như sau này có muốn thăng chức, anh có thể tham khảo chỗ này. Đối với một công ty, quản lý vô cùng quan trọng, sự thành công của người quản lý quyết định sự thành bại của công ty. Vì vậy, khi xác định các vị trí lãnh đạo cấp cao của công ty trong nay mai, anh nhất định phải cẩn trọng. Công ty đã phát triển đến hiện tại, ở giai đoạn này nhất định phải tuyển chọn những người có tài và chuyên nghiệp, không thể dùng người khách quan giống như trước đây nữa.” Lý Vũ Hân nói tiếp, lại đưa cho Diệp Lăng Thiên một số tài liệu, cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Thiên.
“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên không nhịn được hỏi. Anh cảm thấy hôm nay Lý Vũ Hân nói ra những lời này quá không được bình thường.
“Em phải đi. Em phải rời khỏi Đông Hải một thời gian. Đây là đơn từ chức của em, nhưng ngày tháng em phải sửa lại một chút.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói, sau đó thực sự đưa đơn từ chức cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên, nhận lấy đơn từ chức của Lý Vũ Hân nhìn. Ngày tháng bên trên lại là mấy tháng trước, ngày tháng này là thời gian không lâu ngay sau khi anh từ bệnh viện tỉnh dậy.
“Cho tôi một lý do.” Diệp Lăng Thiên đặt đơn từ chức xuống, lạnh lùng hỏi, nói thật, anh rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Em muốn yên tĩnh ở một mình, cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn một năm qua, rất nhiều chuyện đã xảy đến với em, em sống rất là mệt mỏi. Em muốn nghỉ ngơi. Em muốn rời khỏi thành phố này tìm đến một nơi yên tĩnh, không muốn suy nghĩ đến nhiều chuyện, muốn để lòng mình được thảnh thơi thanh thản một chút.”Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Em cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không sao cả, tôi có thể cho em nghỉ phép, bao lâu cũng không thành vấn đề, em đâu cần không phải từ chức. Hơn nữa, nếu em cảm thấy tôi để em quản lý công ty này làm em quá mệt mỏi, không sao, tôi bằng lòng để em từ chức, em có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng tại sao em lại phải rời khỏi Đông Hải? ” Diệp Lăng Thiên không hiểu.
“Diệp Lăng Thiên, anh vẫn chưa hiểu ý của em sao. Mệt mỏi của em là mệt ở trái tim. Em cần nghỉ ngơi cũng không phải ngồi ở nhà nghỉ ngơi, mà là trái tim em muốn nghỉ ngơi. Em muốn đi đến một nơi yên bình mà em không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì một thời gian và đến khi nào em cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi, em sẽ quay lại.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc và nhìn Lý Vũ Hân, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Lý Vũ Hân. Lý Vũ Hân cũng không nhìn ra rốt cuộc trong lòng Diệp Lăng Thiên đang nghĩ đến điều gì.
“Lý Yến đã đến tìm em, mới mấy ngày trước, cô ấy đến khuyên em làm hòa với anh, còn nói với em mấy lời. Những lời đó làm em càng thêm quyết tâm muốn rời khỏi đây. Cô ấy hỏi em thật sự có thể buông được anh không? Em có thực sự ổn khi nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở bên nhau không? Em thực sự có thể coi anh như một người bạn bình thường không? Câu trả lời cuối cùng là không thể, em làm không được. Hơn nữa, hơn một năm qua, đầu tiên là trải qua chuyện cái chết của ba em; sau đó là tập đoàn phá sản và em trở thành người cái gì cũng không có; rồi sau đó lại trải qua chuyện anh chết đi sống lại. Em thực sự đã quá mệt mỏi. Nếu không phải em kiên cường chống đỡ, trái tim em vốn đã chịu không nổi những đả kích như vậy. Em thực sự đã rất mệt mỏi. Em muốn nghỉ ngơi, đi đến một nơi không ai biết quen biết em và em cũng không quen biết bất kỳ ai, yên tĩnh ở lại một thời gian. Vậy nên em muốn rời đi.” Lý Vũ Hân lẳng lặng nói.