CHƯƠNG 548: ĐÊM ĐÓ (4)
Đối với chuyện lái xe trong tình trạng say rượu, Diệp Lăng Thiên cũng có chút không biết làm sao. Số lần anh lái xe trong tình trạng say rượu nhiều vô số kể, cũng may là chưa bị bắt lần nào. Không chỉ vì anh thích uống rượu, mà có một số chuyện uống rượu là cách duy nhất. Nhưng trong trường hợp Diệp Lăng Thiên lái xe sau khi uống rượu, đều chỉ uống một ít và đầu óc còn tỉnh táo, nếu uống nhiều rồi, anh tuyệt đối sẽ không lái xe. Anh sẽ không đem an toàn tính mạng của mình và của người khác ra đùa.
Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà, Diệp Sương đang xem TV, Diệp Lăng Thiên cũng không nói gì nhiều, ngồi xem TV cùng Diệp Sương một lúc rồi đi ngủ.
Lý Yến sau khi ra khỏi nhà thì trực tiếp lái xe đến một nhà hàng. Ngày đầu tiên của năm mới, kỳ lạ là công việc làm ăn của các nhà hàng lớn đều khá tốt. Đây là chỗ ngồi mà Lý Yến khó khăn lắm mới đặt trước được. Đủ để thấy mức sống ngày càng cao, con người cũng ngày càng lười, cho dù là ngày Tết, ngày càng ít người muốn ở nhà tự nấu nướng.
Lý Yến đi vào nhà hàng, tìm đến chỗ ngồi mình đã đặt trước ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đến và hỏi Lý Yến: “Quý khách có muốn gọi đồ ăn gì không?”
“Đợi một lát, người chưa đến đủ, đợi lát nữa tới rồi tôi gọi sau.” Lý Yến nói.
Sau đó Lý Yến ngồi đó đợi, mất gần hai mươi phút mới thấy một người phụ nữ bước vào nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Lý Yến đang ngồi ở đây liền chậm rãi đi tới.
Người phụ nữ ngồi xuống đối diện với Lý Yến, nhạt nhẽo hỏi Lý Yến: “Hôm nay cô gọi tôi tới là có chuyện gì?”
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Lý Vũ Hân. Lý Yến không chọn ở nhà ăn cơm chính là vì cô ta đã hẹn Lý Vũ Hân ra ngoài ăn cơm.
“Chắc cô đoán ra được tôi hẹn cô ra ngoài là vì chuyện gì. Thực sự, ngoài một chuyện chúng ta có chút liên quan với nhau, ngoài ra chúng ta cũng không có gì để nói cả. Ăn cơm trước đi, phục vụ gọi món, cô muốn ăn gì?” Lý Yến gọi nhân viên phục vụ đến, sau đó nói với Lý Vũ Hân.
“Tôi sao cũng được, cô xem rồi gọi đi.” Hiển nhiên tâm trạng của Lý Vũ Hân không được tốt, cô không mấy thiện cảm với Lý Yến. Có lẽ là bất kỳ người phụ nữ nào ở vào vị trí của Lý Vũ Hân cũng đều sẽ không có nhiều thiện cảm với một người phụ nữ đã cướp đi người đàn ông của mình.
“Vậy tôi gọi món nhé.” Lý Yến cũng không khách sáo, gọi nhân viên phục vụ lên thực đơn, cuối cùng nói: “Cho tôi mấy món này và thêm một ít canh, nhân tiện cho tôi một ly nước trái cây mới vắt lên.”
“Có chuyện gì bây giờ có thể nói rồi chứ?” Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến, thờ ơ hỏi.
“Cô rất hận tôi?” Lý Yến chậm rãi hỏi Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân lắc đầu, nói: “Không thể nói là hận, nhưng cũng không thích.” Lý Vũ Hân trả lời cũng rất thẳng thắn, không chút vòng vo.
“Tôi có thể hiểu được. Cô không hận tôi đã làm tôi rất bất ngờ rồi. Cảm ơn cô hôm nay có thể đồng ý nể mặt tôi theo hẹn ra ngoài ăn cơm, hơn nữa cô còn có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi như vậy. Nếu là người phụ nữ khác, không trực tiếp đánh tôi, có lẽ cũng sẽ không nhịn được mà mắng tôi.” Lý Yến tự cười chế giễu.
“Trước giờ tôi chưa từng làm bất cứ điều gì vô nghĩa.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.
“Đúng, cô nói đúng. Cô không phải là một người phụ nữ bình thường, cô là một người phụ nữ rất thông minh và rất lý trí. Có thể nói, cô là người phụ nữ ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Thực ra, cùng ngồi ăn cơm với cô tôi rất áp lực. Cô là một người phụ nữ tinh tế, còn tôi so với cô, giống như một người phụ nữ thô kệch.” Lý Yến khẽ mỉm cười nói.
“Nếu cô thật sự là một người phụ nữ thô kệch, cô cũng sẽ không hẹn tôi ra đây, cũng sẽ không nói những lời này với tôi. Lý Yến, tuy rằng chúng ta không tính là quá thân, nhưng cũng không xa lạ. Hôm nay cô gọi tôi ra đây, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi thì cô cứ nói thẳng đi, với tính cách của cô cũng sẽ không học được cách nói vòng vo, cho nên cứ nói thẳng vào vấn đề đi, như vậy mọi người đều đỡ mất thời gian.” Lý Vũ Hân nói thẳng.
“Thực ra, hôm nay tôi gọi cô ra đây, là muốn giải thích với cô chuyện tối qua tôi xuất hiện ở nhà Diệp Lăng Thiên. Tôi nghĩ có thể là cô đã hiểu lầm, vì vậy tôi nghĩ cần phải giải thích với cô.” Cuối cùng Lý Yến cũng phải nói ra.
“Tôi nghĩ cô hoàn toàn không cần thiết phải giải thích với tôi. Thậm chí, lý do tại sao tối hôm qua hai người lại ở cùng nhau và đã xảy ra những gì, tôi vốn dĩ không muốn biết. Không biết Diệp Lăng Thiên đã nói với cô hay chưa, tôi và anh ấy đã chia tay, bây giờ tôi và anh ấy không còn bất kỳ quan hệ gì, anh ấy muốn qua đêm với ai cũng không liên quan gì đến tôi. Vả lại, tôi cho rằng cho dù có muốn giải thích với tôi thì người đó cũng nên là anh ấy chứ không phải cô.” Lý Vũ Hân trực tiếp ngắt lời Lý Yến.
“Hơn nữa, Lý Yến, cô nói chuyện với tôi như vậy, sao tôi lại thấy rằng cô đang có ý khoe khoang vậy. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi và Diệp Lăng Thiên đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cho nên cô không cần tiếp tục nói với tôi chuyện giữa cô và anh ấy nữa. Hai người có ở bên nhau hay không, tôi không quan tâm và cũng không muốn biết. Vậy nên, nếu tối nay cô chỉ vì nói cho tôi biết tại sao tối qua hai người lại ở bên nhau và đã xảy ra những gì, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện. Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Lý Vũ Hân nói tiếp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Từ quan điểm của một người phụ nữ, phản ứng của Lý Vũ Hân đã là vô cùng kiềm chế, nếu như đổi lại một người phụ nữ không lý trí như cô, có lẽ lúc này đã làm ầm lên với Lý Yến.
“Tôi không có ý khoe khoang với cô, cô cũng biết tôi không phải là người như vậy, điều này cô hiểu, có thể tôi không giỏi ăn nói, nhưng cô biết tôi muốn nói gì. Lý Vũ Hân, mặc dù cô luôn miệng nói cô và Diệp Lăng Thiên đã chia tay, cô và anh ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng cô có thể vỗ ngực nói với tôi rằng cô đã hoàn toàn buông được anh ấy không? Cô có thể buông được anh ấy, anh ấy có thể hoàn toàn buông bỏ được cô sao? Nếu như cô thực sự đã buông bỏ được anh ấy, thì tại sao cô lại có thành kiến với tôi lớn như vậy? Mặc dù cô nói, bất kể là tối hôm qua tôi và Diệp Lăng Thiên đã xảy ra chuyện gì, cô đều không bận tâm đến. Nếu cô đã không bận tâm, tại sao cô lại không nghe tôi nói hết? Tuy rằng Lý Yến tôi tính cách giống như đàn ông, nhưng tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Cho nên cô không cần phải tự lừa mình gạt người.”
“Ngồi đi, cho dù đến sau cùng hai chúng ta có nói thành ra thế nào, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng tôi không có ý định làm hại cô. Hôm nay tôi tìm cô nói chuyện, chỉ là muốn cô quan tâm đến Diệp Lăng Thiên hơn. Cô biết tính cách của tôi, rất thẳng thắn, tôi không thích chuyện lằng nhằng, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi. Chỉ nghĩ về chuyện tối qua, không cần biết tôi và Diệp Lăng Thiên đã xảy ra, hay chưa xảy ra chuyện gì. Thực ra tôi cũng không thèm quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào. Tôi cũng không nghĩ đến việc đi giải thích với bất kỳ ai. Hôm nay tôi tìm cô nói chuyện, chủ yếu là vì Diệp Lăng Thiên. Ở điểm này, cô và tôi có điểm chung. Hai chúng ta yêu cùng một người đàn ông, cô không cần chối bỏ điều này, nếu cả điểm này cô cũng chối bỏ, thì không còn ý nghĩa gì. Ngồi đi, bất kể thế nào, cũng phải ăn cơm trước, phải không?” Lý Yến chậm rãi nói.