CHƯƠNG 545: ĐÊM ĐÓ (1)
Nghe Diệp Sương nói, Diệp Lăng Thiên mới nhớ ra mình hẹn với Lục Oánh buổi trưa đến nhà bà ta ăn cơm, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Em nói với dì Lục, anh sẽ qua ngay.”
“Chị Vũ Hân đâu? Anh bảo cả chị ấy qua, em nói với dì Lục rồi, dì cũng rất mong chị Vũ Hân tới.” Diệp Sương vui vẻ nói, cô khá chắc Diệp Lăng Thiên đã làm hòa với Lý Vũ Hân rồi.
“Anh đi một mình thôi, được rồi, chuyện này tí nữa nói.” Diệp Lăng Thiên không muốn kể cho nghe Diệp Sương về chuyện của Lý Vũ Hân, nói xong thì lập tức cúp máy.
“Anh định ra ngoài à?” Lý Yến hỏi.
“Ừ, tôi có hẹn với một người, tới ăn cơm trưa, nhận tiện nói về công việc.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy anh đi đi, tôi về trước đây, chắc ba mẹ cũng đang tìm tôi, hôm nay tôi được nghỉ, về ngủ đây.” Lý Yến gật đầu một cái, sau đó quấn chăn ngồi dậy, nhưng cả người đang trần truồng, quần áo đều đang ở trên mặt đất, không biết làm thế nào để nhặt lên. Mặc dù đã tiếp xúc thân mật hai lần với Diệp Lăng Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên dưới tình huống đặc biệt như vậy, tối hôm qua không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng hiện, cô ta vẫn vô cùng mắc cỡ, không thể giống như những đôi tình nhân ở bên nhau đã lâu, thản nhiên phô bày cơ thể mình trước mặt anh.
Nhưng nếu không đi xuống thì hiển nhiên không lấy được quần áo, cuối cùng, Lý Yến không còn cách nào khác, cắn răng đỏ mặt ngồi trên giường, cúi xuống đất nhặt quần áo, rồi mặc quần áo ngay trước mặt Diệp Lăng Thiên, gương mặt đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Yến như vậy, anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua thân thể cô ta, dường như đây là lần đầu tiên, anh đột nhiên phát hiện, thì ra dáng người của Lý Yến lại đẹp như vậy.
“Anh nhìn cái gì, mau quay mặt đi.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt, thẹn đến mức muốn chui đầu xuống đất, không nhịn được mắng.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt một cái, sau đó ngoan ngoãn quay mặt đi, không nhìn nữa.
“Được rồi, anh cũng mau dậy đi, tôi mượn chỗ anh tắm rửa một lát.” Lý Yến đỏ mặt mặc xong quần áo rồi nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên giường rút ra một điếu thuốc, tâm trạng anh nặng nề hơn nhiều so với những gì anh biểu lộ ra ngoài, cho dù anh đã hạ quyết tâm buông tay Lý Vũ Hân, nhưng tối hôm qua lại làm chuyện hồ đồ với Lý Yến, xảy ra loại quan hệ vượt mức tình bạn, khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Diệp Lăng Thiên xuống giường, tìm quần áo mặc, rồi chậm rãi ra ngoài, đúng lúc gặp Lý Yến từ nhà tắm đi ra.
“Tôi về trước đây.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói với Lý Yến: “Ừ, lái xe cần thận.”
“Anh cũng vậy.” Lý Yến nói xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến rời đi, trong lòng vô cùng phức tạp, chậm rãi vào nhà tắm rửa mặt, sau khi rửa xong thì xách cặp xuống lầu, lái xe đến nhà Lục Oánh.
Mà bên kia, Lý Vũ Hân vẫn đang nằm một mình trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cô đã một đêm không ngủ, hai mắt đều sưng đỏ, nước mắt cũng đã khô, không còn khóc nổi nữa.
Ngày hôm qua cô còn rất dửng dưng, sau khi đưa cái ví cho Diệp Lăng Thiên thì xoay người rời đi. Sau khi vào thang máy thì không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố kìm lại, không muốn người khác nhìn thấy. Lúc xuống dưới lầu rồi lên xe, nước mắt cứ thế lăn dài không ngừng được. Mặc dù cô từ chối lời cầu hôn của Diệp Lăng Thiên, cũng như lựa chọn chia tay với anh, nhưng trong lòng, vẫn còn yêu Diệp Lăng Thiên, trong thâm tâm cô cho rằng Diệp Lăng Thiên vẫn là người đàn ông của mình. Vậy mà lúc cô tới nhà của Diệp Lăng Thiên, giây phút thấy Lý Yến ra mở cửa, suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ thấy mình bị phản bội, cũng có cảm giác thứ mình yêu quý nhất bị người khác cướp đi.
Cô không thể chấp nhận được việc mình vừa từ nhà Diệp Lăng Thiên đi ra mà anh đã gọi ngay một người phụ nữ khác đến, mặc dù cô đã chia tay với anh, nhưng mối quan hệ giữa anh và Lý Yến ngay từ ban đầu đã mập mờ, hơn nữa còn là nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu nói đêm qua hai người chỉ uống rượu thì Lý Vũ Hân không tin, bất kể là ai cũng không tin được. Cho nên Lý Vũ Hân đau lòng, rất đau lòng. Đau lòng vì Diệp Lăng Thiên ra đi, càng đau lòng vì Diệp Lăng Thiên thay đổi quá nhanh. Trái tim phụ nữ chính là như vậy, không ai có thể giải thích được thế giới nội tâm của một người phụ nữ.
Lý Vũ Hân ngồi trong xe đến năm giờ sáng mà vẫn không thấy Lý Yến đi ra, tia hy vọng cuối cùng rằng Diệp Lăng Thiên chỉ cùng Lý Yến uống rượu mà thôi, đã hoàn toàn vụt tắt. Uống rượu không thể uống đến tận năm giờ sáng được, uống xong rượu thì làm cái gì, Lý Vũ Hân không biết và cũng không muốn biết. Cô mang theo cõi lòng tan nát lái xe về nhà, sau đó cứ nằm trên giường, muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, cứ ngước đầu lên trần nhà, suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Diệp Lăng Thiên không biết đêm qua Lý Vũ Hân ở dưới nhà, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh đã vô cùng mệt mỏi với chuyện tình cảm nam nữ, vì quá mệt mỏi nên anh không muốn suy nghĩ đến nữa.
Anh lái xe đến thẳng nhà Lục Oánh, sau khi gõ cửa liền đi vào.
“Anh Lăng Thiên, cuối cùng anh cũng tới, nếu anh còn không tới, em với mẹ định không đợi anh nữa.” Trương Ưu Ưu thấy Diệp Lăng Thiên tới thì vừa cười vừa nói.
“Ừm, anh xin lỗi, có chút chuyện nên đến muộn.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười rồi nói.
“Đang ở cùng bạn gái nên không bỏ đi được đúng không? Diệp Sương nói hôm qua anh ở cùng bạn gái mà.” Trương Ưu Ưu trêu chọc Diệp Lăng Thiên.
“Không có, tối qua anh uống rượu với một người bạn đến khuya, uống hơi nhiều, nên ngủ dậy muộn. Mẹ em đâu?” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
“Đang nấu ăn, bây giờ có thể ăn được ngay.” Trương Ưu Ưu vừa nói vừa lấy dép đi trong nhà cho anh.
Diệp Lăng Thiên thay giày xong thì đi vào nhà Lục Oánh, trong phòng khách, Diệp Sương đang xem ti vi, cô đã quá quen thuộc với nhà dì Lục, vì cứ lúc nào được nghỉ là Trương Ưu Ưu lại gọi cô đến chơi.
“Anh, cuối cùng anh cũng tới, chị Vũ Hân không đi cùng hả?” Diệp Sương nhìn bóng lưng của Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Không, anh đi một mình.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó đi vào bếp. Trong phòng bếp, Lục Oánh đang mặc tạp dề nấu ăn, giống như dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi trung niên.
Diệp Lăng Thiên bước vào, nhìn Lục Oánh cười nói: “Chị, năm mới vui vẻ.”