Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 524




CHƯƠNG 524: CẦU HÔN (3)

Lý Vũ Hân từ từ nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Diệp Lăng Thiên, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp này Lý Vũ Hân rất thích, nhìn cẩn thận, nhìn rất lâu, cuối cùng lại đưa chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lý Vũ Hân, không hiểu Lý Vũ Hân đây là có ý gì, ngây ra nhìn Lý Vũ Hân, hỏi: “Làm sao thế? Lẽ nào em không bằng lòng gả cho anh sao?”

“Anh đứng lên trước đi!” Lý Vũ Hân để chiếc nhẫn lên trên bàn rồi nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, ngồi ở trên ghế, hỏi Lý Vũ Hân: “Rốt cuộc là vì sao?”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi lau sạch nước mắt thì từ từ nói với Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, anh biết không, thật ra em đợi ngày này đợi đã quá quá lâu rồi, nếu như anh cầu hôn em trước khi anh xảy ra chuyện, em sẽ không chút do dự mà gả cho anh. Em yêu anh, cho nên muốn ở bên anh, muốn gả cho anh, muốn cùng anh gây dựng tổ ấm gia đình, có sự nghiệp chung của chúng ta, có con của chúng ta, sau đó từ từ nhìn con cái lớn lên, chúng ta cùng nhau từ từ già đi, em nằm mơ cũng có thể mơ thấy những điều này. Anh nhớ em đã từng nói với anh, anh muốn em gả cho anh, muốn cầu hôn em, phải long trọng, phải lãng mạn còn phải bất ngờ, hôm nay anh đều làm được rồi, em rất cảm động, thật đấy, em rất cảm động, anh biết không, vừa rồi, em đã do dự rất lâu, em suýt chút nữa đáp ứng rồi, nhưng cuối cùng, em vẫn nghĩ thông suốt rồi, Lăng Thiên, chúng ta… chia tay đi, đây cũng là chuyện em muốn nói với anh.”

“Chia tay? Tại sao? Em nói cho anh biết, tại sao?” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn Lý Vũ Hân, anh thật sự không ngờ cuối cùng vẫn mà sẽ là một kết quả như này.

“Lăng Thiên, anh nhìn em, nghe em từ từ nói được không, em sẽ giải thích rõ tất cả với anh.” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên đã có hơi tức giận thì vội vàng nói.

Diệp Lăng Thiên thở dài, cũng mặc kệ không gian này có ưu nhã hay không, châm một điếu thuốc, sau đó nói người kéo violon lui xuống.

“Xin lỗi Lăng Thiên, em biết anh sắp xếp mọi thứ ngày hôm nay chắc chắn đã phải chuẩn bị rất lâu, tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa, lấy tính cách của con người anh, chắc chắn cũng đã lấy hết can đảm mới làm mọi thứ như này, mà em lại ở trong tình cảnh anh tràn ngập mong chờ này thì đưa ra lời chia tay với anh quả thật rất không thích hợp, nhưng mà Lăng Thiên, em có lý do của em.” Lý Vũ Hân vẫn từ từ nói.

“Thật ra, chuyện muốn chia tay với anh này em sau khi anh tỉnh lại đã nghĩ rõ ràng rồi, cứ mãi không có nói với anh là vì thân thể của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, em đã nghĩ hết rồi, đợi sau khi anh xuất viện thì em nói với anh, chỉ là không ngờ, em còn chưa kịp nói với anh thì anh đã cầu hôn em trước rồi. Thật ra hai chúng ta từ đầu đến cuối cũng chưa có từng bắt đầu có phải không? Anh trước giờ chưa từng nói với em một câu đại loại như làm bạn gái anh nhé hoặc là chúng ta bên nhau đi, cho nên em thật sự cũng không quá rõ giữa hai chúng ta rốt cuộc có tính là bạn trai bạn gái không, có điều dừng lại đi.”

“Em yêu anh, điểm này em rất rõ, em trước giờ chưa từng quan tâm người đàn ông nào như thế, chưa từng không có nguyên tắc như thế, cũng chưa từng uốn nắn cầu toàn như thế, em cho rằng anh làm bất cứ chuyện gì, có thể vứt bỏ mọi sự cao ngạo mọi sự dè chừng của em, có khi bản thân em nghĩ, đều cảm thấy có chút không dám tin, nhưng đối tượng là anh, nghĩ thì dường như lại cảm thấy hợp lý như vậy. Nhất là lần này anh trở về từ cõi chết, cũng càng khiến em biết được em yêu anh nhiều cỡ nào, thật sự yêu đến xé tim xé gan, trời nghiêng đất ngả, những ngày anh hôn mê đó là một trong những ngày đen tối nhất trong cuộc đời của em, gần như còn đau khổ hơn khi ba em qua đời. Lúc ba em mất em đã trải qua một lần, em vốn tưởng rằng đó là nỗi đau duy nhất mà em trải qua trong cuộc đời của em, không ngờ, anh lại cho em lần thứ hai. Những ngày này đối với em mà nói buồn bã cỡ nào đau khổ bao nhiêu anh không thể tưởng tượng, cũng không có ai có thể tưởng tượng. Cho nên, em cũng càng hiểu hơn, anh ở trong lòng em có vị trí quan trọng cỡ nào, em yêu anh nhiều bao nhiêu.” Lý Vũ Hân chầm chậm nói.

“Vậy em tại sao muốn chia tay với anh? Anh cảm thấy đây không phải là lý do.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc từ từ nói.

“Mà cái này vừa hay chính là lý do, lý do em muốn chia tay với anh chính là vì em quá yêu anh, quá để tâm tới anh. Có câu nói nói rằng yêu càng nhiều tổn thương càng lớn, câu nói này một chút cũng không có sai. Khi ba em qua đời em cảm thấy cả bầu trời đều muốn sụp đổ rồi, lúc đó em cảm thấy còn có anh, cảm thấy còn có một bờ vai để em tựa vào, tuy buồn bã, nhưng có anh ở bên em đã sống lại.”

“Nhưng, sau khi biết tin anh sắp chết rồi anh biết em nghĩ như này không? Em lúc đó gần như mọi ý niệm đều tiêu tan hết, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bầu trời sụp đổ rồi, cả thế giới đều giống như rơi vào ngày tận thế, em giống như một xác sống biết đi mà sống mỗi ngày, em căn bản không thể miêu tả được trong lòng em lúc đó có cảm giác gì, loại cảm giác đó còn khó chịu hơn cái chết, em bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy sống lưng phát run, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa, càng đừng nói tới.”

“Diệp Lăng Thiên, em không hy vọng em tiếp tục trải qua những ngày như vậy nữa, em cũng không hy vọng em lần nữa lo lắng bản thân liệu có thể trải qua những ngày tháng như vậy hay không, em thà em không ở bên anh, em thà em sống một mình, em thà nhìn anh sống cùng với cô gái khác em cũng không muốn trải qua những ngày như thế nữa, bởi vì những ngày như này loại cảm giác đó thật sự quá quá khủng khiếp rồi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lắc đầu, nhớ lại những ngày đó, Diệp Lăng Thiên gần như có thể từ trong mắt của Lý Vũ Hân nhìn thấy sự sợ hãi.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó cúi thấp đầu, từ từ hút, hút từng hơi từng hơi, cuối cùng nói: “Xin lỗi, Vũ Hân, anh thật sự không có ngờ chuyện này khiến em tổn thương lớn tới như vậy. Anh bảo đảm với em, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, anh cũng tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm nữa.”

“Anh cảm thấy những bảo đảm mà anh làm này có tác dụng sao? Tính cách của anh em rõ hơn ai hết, nếu lần sau Lý Yến có nguy hiểm anh liệu có đi cứu không? Em nghĩ anh vẫn sẽ không chút do dự đi cứu, Hiểu Tinh gặp nguy hiểm thì sao? Anh có đi hay không? Trần Tuấn Lương, Vương Lực vân vân, những người này gặp nguy hiểm anh sẽ không đi cứu sao? Đừng lừa em cũng đừng lừa bản thân anh, em quá hiểu anh rồi, cũng biết anh căn bản không thể làm được điểm này em mới nghĩ kỹ việc muốn chia tay với anh.” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.

Diệp Lăng Thiên bị Lý Vũ Hân nói cho á khẩu không nói được lời nói, ngây ngốc nhìn Lý Vũ Hân, lời gì cũng không nói ra được, anh biết, những lời Lý Vũ Hân nói là đúng, nếu chuyện lần này lại tái diễn, anh vẫn sẽ không chút do dự đưa ra cùng một lựa chọn.

“Thật ra điều em muốn nói không chỉ là chuyện gặp phải nguy hiểm anh mạo hiểm thôi đâu, mà là, con người này của anh quá vô tư, đối với anh mà nói, mỗi một người bên cạnh anh đều quan trọng, mỗi một người gần như đều đáng để anh dùng tính mạng tới bảo vệ, mà làm bạn gái của anh hoặc là vợ của anh, lại chỉ là một trong số đó mà thôi. Trái tim của anh lớn cỡ nào? Chứa được nhiều người như vậy có thể chừa lại bao nhiêu chỗ cho bạn gái của anh vợ của anh hả? Giống như việc anh lựa chọn vì Lý Yến đi chết vậy, anh có từng nghĩ sau khi anh chết bạn gái của anh phải làm sao không?”

“Có lẽ anh chưa từng nghĩ, cũng có lẽ anh đã từng nghĩ, nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn lựa chọn làm như thế. Đây chính là nỗi bi ai khi làm bạn gái của anh. Em nhớ em từng ở bệnh viện nói với anh, làm bạn của anh là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng làm bạn gái của anh lại là chuyện rất bi ai. Đúng như những gì em nói, anh vô tư, trái tim vô tư của anh chứa được rất rất nhiều người, người phụ nữ của anh, người thân của anh hoặc là bạn của anh…”

“Mà phụ nữ lại đều ích kỷ, bao gồm cả em, em cũng ích kỷ, em hy vọng anh là của em, toàn bộ đều là của em, cái em muốn là anh của toàn bộ, chứ không phải là một góc nhỏ trong tim đó, cho nên, thật ra hai chúng ta rất mâu thuẫn, cuối cùng của sự mâu thuẫn ắt sẽ tổn thương, giống như lần này. Thật ra em có thể hiểu, rất hiểu, nhưng có thể hiểu không đại biểu em có thể không để bụng, anh hiểu ý của em rồi chứ? Lăng Thiên?” Cảm xúc của Lý Vũ Hân có hơi kích động nói.