CHƯƠNG 502: CỬU TỬ NHẤT SINH (5)
Diệp Lăng Thiên gần như bò từ bụi cỏ tới tường rào phía sau biệt thự, sau khi tới nơi, anh ngồi sát người vào tường rào, giờ anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phía sau biệt thự là một ngọn núi, trên đỉnh núi lại có người, nhưng người đó không thể nhìn thấy bên dưới chân núi, mà mấy người ở hướng khác cũng bị khuất tầm mắt ở khu vực này, tất nhiên, người đứng trên cao hai bên vẫn có thể nhìn thấy phía sau biệt thự, nhưng chỉ cần anh áp sát vào tường rào thì cơ bản không nhìn thấy được, hơn nữa, trời tối thế này, miễn sao đối phương không có ống nhòm ban đêm thì sẽ không nhìn thấy rõ, dù gì cũng là người chứ chẳng phải cú mèo, cũng không phải sói. Tất nhiên, đối phương sẽ không chuẩn bị mấy thứ này, đây đều là đồ trang bị để đặc công tác chiến, nên chỉ có quân đội mới có, đối phương chỉ là băng nhóm buôn bán ma túy nên chẳng bao giờ mua mấy thứ này, với họ, có tiền mua nhiều súng nhiều bom mới là chuyện thỏa đáng.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên mặt đất suy nghĩ cách nhảy qua tường rào, vì nó không cao lắm, chỉ tầm hai mét, nên anh có thể dễ dàng nhảy qua, nhưng vấn đề ở đây là nhảy qua thế nào, chỉ cần anh nhảy với tốc độ nhanh, cộng với ánh trăng lúc này, thì mấy người đứng trên đỉnh núi không thể nào phát hiện ra anh, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ lưỡng việc mình nên làm gì sau khi nhảy vào. Đến giờ, anh vẫn chưa biết gì về tình hình trong biệt thự, mấy thông tin quan trọng như bên trong có cụ thể bao nhiêu người, có trang bị gì, Lý Yến bị nhốt ở đâu, chết hay sống, anh đều không hay biết, thậm chí anh còn chẳng biết liệu trong nhà có người đứng bên cửa sổ canh chừng không? Nếu có thì việc anh nhảy qua tường rào chẳng khác gì đi tìm cái chết, nhưng anh nhanh chóng ngẫm lại thì thấy không thể nào, đối phương chỉ là băng nhóm buôn bán ma túy, bên ngoài đã có người canh chừng rồi nên bên trong không thể có người phụ trách tuần tra được, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không ngờ có người đã phát hiện ra họ, trong lòng bọn họ, có lẽ cảnh sát vẫn đang xoay vòng bên xe van.
Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Lăng Thiên đã có dự tính, dù bên trong là tình huống gì, anh cũng phải tiến vào, chỉ khi nào anh tiếp cận kiểm tra mới có thể phát hiện ra tình huống.
Diệp Lăng Thiên đứng dậy, miệng đếm thầm ba hai một, rồi bật nhảy, hai tay bám vào đỉnh tường, chân đạp vào tường rào, rồi cả người nhảy thẳng từ trên tường xuống đất, nhưng anh không tiếp đất bằng chân, mà cả người lộn một vòng trên mặt đất bằng phẳng, rồi ngồi xổm trên nền đất biệt thự. Nếu tiếp đất bằng hai chân, dù chỉ nhảy xuống từ độ cao hai mét, vẫn phát ra tiếng động khá lớn, nhưng nếu lộn một vòng như Diệp Lăng Thiên thì có thể bảo đảm chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ, nếu mọi người không tin thì có thể thử một chút, tất nhiên nếu xảy ra vấn đề gì thì đừng tới tìm tôi gây sự, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về chuyện này.
Diệp Lăng Thiên cúi người di chuyển trên nền đất, rồi lắng nghe kỹ lưỡng động tĩnh từng phòng, anh muốn xác định xem phòng nào có người, sau khi nghe ngóng bốn căn phòng dưới lầu, chỉ có hai căn phòng có tý ánh sáng là phát ra tiếng động, nhưng có thể là vì đóng chặt cửa sổ, nên Diệp Lăng Thiên không nghe rõ bọn họ đang nói gì, càng không thể nào chắc chắn rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người.
Giờ Diệp Lăng Thiên đã hết cách rồi, anh chỉ còn một cách duy nhất là lẻn vào biệt thự, đây cũng là cửa ải khó nhất. Vì anh có thể chắc chắc tầng hai không có người, toàn bộ người đều tập trung trong phòng khách và bốn căn phòng dưới tầng một, anh đoán ít nhất cũng phải mười người, nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là anh hoàn toàn không tìm được cách để lẻn vào.
Tầng một chỉ có cửa chính và cửa sau, nhưng đều khóa chặt, Diệp Lăng Thiên không thể mở cửa lẻn vào từ phía sau được, ngộ nhỡ anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người bên trong thì sao? Dù gì tầng một cũng lớn như thế, bên trong lại tập trung nhiều người, nên mức độ nguy hiểm rất cao, cửa trước thì càng không thể, làm như vậy chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Nên anh không thể lẻn vào từ tầng một được, giờ chỉ còn một cách có chút tính khả thi là lẻn vào từ tầng hai, đầu tiên là anh nhảy lên tầng hai, trèo qua ban công, mở cửa sát đất, rồi đi vào. Nhưng làm vậy cũng cực kỳ nguy hiểm, vì thứ nhất, việc nhảy lên tầng hai sẽ làm anh hoàn toàn bại lộ trước mặt mấy người canh gác trên đỉnh núi, anh làm vậy là đang đánh cược đối phương không nhìn thấy mình cũng như người ở dưới tầng một không phát hiện ra điều gì khi anh nhảy lên. Thứ hai, anh cũng đang đánh cược tầng hai không có ai. Trong quá trình này, nếu Diệp Lăng Thiên xảy ra một chút sai sót nào, sẽ mất mạng ngay.
Giờ Diệp Lăng Thiên thật sự hy vọng trong tay mình có một bộ cảm biến nhiệt cỡ nhỏ, chỉ cần quét qua là có thể biết bên trong tòa nhà có mấy người, đang ở vị trí nào. Thật ra anh còn có một cách rất đơn giản, đó là dùng thẳng dao găm cạy cửa sổ phòng không có ánh sáng để lẻn vào, nhưng làm vậy cũng tương đương với việc tìm cái chết, đầu tiên anh có thể chắc chắn một điều, là phòng bên cạnh có người, mà cửa kính hợp kim nhôm này cũng rất khó mở, nếu có thể mở được, thì dù là cao thủ cũng sẽ gây ra tiếng động rất lớn, trừ phi anh có máy móc, nên thật ra ở một mức độ nào đó, cách này cũng chẳng khác gì phá cửa xông vào.
Diệp Lăng Thiên ngồi xổm trong góc tường đợi thời cơ, anh đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mặt trăng cũng từ từ dịch lên phía trước biệt thự, bên này đã không còn ánh trăng chiếu sáng nữa, mà ngược lại, biệt thự đã hoàn toàn che khuất ánh trăng, làm phía sau tối đen, anh đang đợi cơ hội này đây, anh thuật lợi trèo lên ban công tầng hai, Diệp Lăng Thiên chẳng mất tý sức nào với độ cao gần bốn mét này, chỉ cần cho anh chạy xuất phát điểm khoảng ba mét là anh có thể nhẹ nhàng nhảy lên được.
Diệp Lăng Thiên nhảy lên ban công tầng hai xong thì không hành động ngay, mà lặng lẽ nằm sấp ở đó nghe động tĩnh, khoảng 20 phút sau, khi anh hoàn toàn chắc chắn không có bất kỳ tiếng động gì mới yên lòng, anh dùng tay mở cửa ra, quả nhiên, cửa đã khóa, anh cũng chẳng nhìn thấy rõ, mà chỉ từ từ dựa vào cảm giác bắt đầu dùng dao găm nhẹ nhàng cạy cửa, đây là một việc cần kỹ thuật, cũng như chân tay, chắc chắn không đơn giản như việc mở khóa, vì mở khóa chỉ dựa vào kỹ thuật, còn chuyện này phải dựa vào sức lực nữa.
Diệp Lăng Thiên tốn hơn 10 phút mới mở được cánh cửa này với điều kiện không phát ra tiếng động quá lớn, chuyện này chẳng hề đơn giản, lúc mở xong mặt anh đã bắt đầu toát mồ hôi, có thể thấy, công việc này vừa mệt tim vừa mệt người.