CHƯƠNG 486: LẤY ANH ĐI! (4)
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, anh không nói gì nữa, tuy rằng đây không phải kết quả anh muốn, nhưng kết quả đã có rồi, anh cũng không nói được gì.
“Tiểu Diệp, mặc dù chuyện lần này đã kết thúc, nhưng với tư cách là người lớn hơn, tôi vẫn phải nói vài lời với cậu. Đôi lúc làm người không thể quá cứng nhắc, cứng quá dễ gãy. Xã hội là một bể nhuộm lớn, loại người nào cũng có. Trong xã hội này, cuộc sống thực ra là một nghệ thuật, con người phải tuân thủ các nguyên tắc và niềm tin của mình. Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta phải học cách sử dụng các phương pháp khác nhau để xử lý các vấn đề. Cứng nhắc quá cũng không phải là cách tốt nhất, đôi lúc sẽ chỉ mang lại tổn hại lớn cho bản thân và những người xung quanh. Cũng như việc lần này, nếu không vì cậu quen lão Dư, cậu nghĩ cậu có thể giải quyết dễ dàng được vậy không? Nếu không phải cậu quen tôi, cậu nghĩ cậu có thể an ổn ngồi trong văn phòng này mà làm việc không? Xã hội này thật ra nhiều chuyện rất phi lý, không bao giờ có chuyện công bằng đâu, dù là xã hội phát triển tới giai đoạn nào cũng sẽ không thể có sự công bằng. Tôi nghĩ cậu hiểu những điều tôi vừa nói, vì cậu là người thông minh. Những điều tôi vừa nói là do ngộ ra được sau khoảng mười năm trong quân đội, trong mười năm nay tôi cũng như cậu, nhưng tôi trải qua rất nhiều gian nan vất vả rồi mới nhận ra. Trong danh ngôn của Khổng Tử có câu: Quân tử như nước, tuỳ thuận mà theo, thật tự tại. Ý câu này là đàn ông cũng như nước vậy, uống theo được mọi hình dạng, co được duỗi được. Mà tôi cũng tặng cậu bốn chữ: ngoài tròn trong vuông, tròn là khéo léo, vuông là ngay thẳng. Chúng ta cần tuân thủ các nguyên tắc và niềm tin của mình, không thể lay chuyển, nhưng chúng ta cần phải khéo léo trong việc xử lý công việc. Nếu có thể làm được bốn chữ này, cậu sẽ là người chiến thắng thực thụ trong xã hội này. Nói thật, tôi đã từng này tuổi rồi mà vẫn chưa thực sự làm được, tôi vẫn quá ‘vuông’, chưa đủ ‘tròn’, vì vậy tôi đã phải chịu thiệt rất nhiều. Cho nên tôi không muốn cậu phải đi đường vòng nhiều như tôi.” Lý Đông Sinh bỗng nói với Diệp Lăng Thiên những lời cực kỳ sâu sắc, thấm thía.
Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Lý Đông Sinh, sau đó anh rít một hơi thuốc, tỉ mỉ ngẫm lại những lời ông vừa nói. Anh biết Lý Đông Sinh muốn tốt cho mình, ông đang dạy anh đạo lý và cách đối nhân xử thế, nói chính xác hơn là dạy cho anh những kinh nghiệm.
“Cháu hiểu rồi chú Lý.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói một cách chân thành. Anh rất biết ơn, cũng cảm động, vì chưa bao giờ có ai nói những điều này với anh, ngoài lão Quỷ.
Sau khi ra khỏi văn phòng Lý Đông Sinh, Diệp Lăng Thiên lái xe đích thân đi kiểm tra lần lượt bảy cửa hàng trực thuộc công ty thực phẩm. Đối với việc sếp lớn rất ít khi lộ diện đột nhiên tới kiểm tra, cửa hàng trưởng của mỗi cửa hàng đều hơi hoảng sợ, sợ có chỗ nào làm không tốt, không như ý Diệp Lăng Thiên, mà trên thực thế anh cũng chỉ đơn giản là đang kiểm tra công việc mà thôi. Lâu nay anh không quan tâm quá nhiều dến công ty thực phẩm, ngoại trừ thi thoảng anh ghé cửa hàng Xuân Thiên thì những cửa hàng còn lạianh rất ít tới, cho nên lần này anh quyết tự đến làm quen tình hình một lần nữa.
Vào buổi sáng thứ ba, Diệp Lăng Thiên ngồi trong văn phòng làm việc của công ty thực phẩm chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc, anh vừa bật máy tính lên thì đã bị sốc. Từ một vài cửa sổ bật lên, có thể nhìn thấy những dòng tiêu đề lớn “Sư đoàn XX xin lỗi công ty một cách công khai”.
Diệp Lăng Thiên mở bài báo đó ra, nội dung tin tức là thông báo ấn bản hôm nay của Tạp chí Tân Tinh, Nhật báo Toàn quốc, báo quân đội và các tờ báo truyền thông chính thống lớn khác đã đăng tải công khai thư xin lỗi được sư đoàn XX ký tên. Đối tượng xin lỗi là Công ty dịch vụ bảo vệ cựu chiến binh ít được biết đến ở thành phố A. Các phương tiện truyền thông lớn còn dùng tới các tính tư như ngạc nhiên, hiếm có… Nhưng vì thư xin lỗi không nêu quá nhiều thông tin về quá trình sự việc, cũng không giải thích quá nhiều về những gì đã xảy ra.
Sau khi đọc xong, Diệp Lăng Thiên lập tức gọi một cô gái tới văn phòng xuống lầu mua cho mình mấy tờ báo này. Chẳng bao lâu sau, Diệp Lăng Thiên đã nhìn thấy những tờ báo chính thống này có lượng phát hành lớn nhất, gần như tất cả chúng đều được đăng trên trang nhất. Bức thư xin lỗi này là cùng một bản với bức Đới Cao Minh gửi cho anh, hầu như không thay đổi.
Diệp Lăng Thiên nhìn tờ báo, từ từ hút thuốc, anh vốn nghĩ chỉ là công khai phát hành thôi, nhưng không ngờ các phương tiện truyền thông khác lại rất nhạy cảm với bức thư xin lỗi này, gần như tất cả các bên truyền thông đều đồng thời trích đăng tin tức này, đồng thời suy đoán dụng ý đằng sau bức thư xin lỗi. Diệp Lăng Thiên đã nhiều lần trải qua dư luận của truyền thông, anh đã có kinh nghiệm, biết điều gì sẽ xảy ra sau đó. Vì vậy anh cầm vài tờ báo lên rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Vương Lực và Trần Tuấn Lương, bảo hai người họ chờ mình ở văn phòng, sau đó anh xuống lầu lái xe về công ty bảo vệ.
“Các cậu nhìn những tờ báo này đi, các cậu có biết chuyện này không?” Diệp Lăng Thiên đặt tờ báo lên bàn rồi hỏi Vương Lực và Trần Tuấn Lương.
“Cái gì?” Trần Tuấn Lương nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
“Em vừa xem tin tức này trên mạng, bây giờ trong công ty rất nhiều người đang thảo luận. Anh Diệp, chuyện này là sao vậy?” Vương Lực không hiểu lắm.
“Công khai xin lỗi, lần này chúng ta đứng đầu dư luận rồi, anh làm như thế nào?” Trần Tuấn Lương nhìn một lát xong hỏi.
“Hai ngày trước có người trong quân đội tới tìm tôi, nói về việc bồi thường cho chúng ta 750 triệu, sau đó xin lỗi tôi, còn đưa cho tôi một bức thư xin lỗi, cũng nói sẽ đăng lời xin lỗi trên các trang truyền thông chính thống. Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không ngờ cách phương tiện truyền thông lại nhạy cảm với vấn đề này thế. Đánh giá từ thái độ của các phương tiện truyền thông lớn trên Internet, có thể công ty chúng ta sẽ trở thành nhân vật chính trong những ngày này. Vì vậy chúng ta phải thống nhất suy nghĩ và câu trả lời. Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ các phương tiện truyền thông lớn sẽ bắt đầu đào sâu gốc gác công ty chúng ta, sau đó cũng sẽ có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn và đưa tin về chúng ta. Bàn bạc xem nên làm gì trước đi, Vương Lực, cậu nói ý kiến của mình đi.” Diệp Lăng Thiên khoan thai hỏi.
Vương Lực đẩy gọng kính vừa mới đeo không lâu, anh ta không trả lời ngay, hiển nhiên là đang suy nghĩ kỹ lưỡng vấn đề này.