Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 482




CHƯƠNG 482: CHO MỘT LỜI GIẢI THÍCH (7)

“Ngoài ra, sang năm công ty tiến hành mở rộng, cho nên phải đổi nơi làm việc. Vì tiết kiệm em thấy thế này, tìm một nơi làm việc lớn hơn một chút, cho công ty ẩm thực và công ty bảo vệ làm cùng một nơi, như vậy có thể tiết kiệm không ít chi phiếu.” Lý Vũ Hân vừa xào rau vừa nói.

“Vũ Hân, anh có một suy nghĩ, anh muốn sáp nhập hai công ty.” Diệp Lăng Thiên châm thuốc chậm rãi nói.

“Sáp nhập?” Lý Vũ Hân hơi ngạc nhiên: “Sao lại muốn sáp nhập? Đây là hai công ty có loại hình hoàn toàn khác nhau, sáp nhập kiểu gì? Ý anh là thành lập công ty mẹ, giống như công ty tập đoàn, có đúng không?”

“Cũng giống thế, anh không hiểu rõ những khác biệt này lắm. Nhưng từ chuyện của công ty ẩm thực lần này anh phát hiện rất nhiều vấn đề, dù hai công ty đều là của anh, nhưng lại là hai công ty độc lập, không có quá nhiều liên quan với nhau, sáp nhập thì khả năng chống chọi trước nguy hiểm sẽ mạnh hơn, còn có thể quản lý thống nhất, nâng cao hiệu suất, tiết kiệm rất nhiều chi phí. Em thấy sao? Còn một điều nữa, mỗi ngày anh chạy tới chạy lui như vậy cũng không phải cách, sau này hai công ty phát triển hơn vấn đề này sẽ càng lộ rõ hơn, anh từng thấy những công ty khác, dường như không có ai quản lý như anh cả.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.

“Ừm, vấn đề anh nói em đã sớm nghĩ đến rồi, dù làm như vậy rất phiền phức, nhưng anh nói rất có lý, chỉ là tạm thời vẫn chưa thích hợp, đợi năm sau đi, năm sau có thể lên kế hoạch tỉ mỉ hơn. Đăng ký hai công ty khác rồi thu mua hai công ty này là được, dù sao cũng đều là của anh, chỉ là trên hình thức thôi, sau đó thành lập một công ty mẹ và hai công ty con. Tất cả đều đợi sau khi việc phát triển của công ty ẩm thực đi vào quỹ đạo rồi tình.” Lý Vũ Hân ngẫm nghĩ rồi nói.

“Được, anh cũng thấy thế, đối với những chuyện này, anh cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là nghĩ mà thôi!” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Lần này mấy người đi công tác?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

“Dẫn theo năm sáu người gì đó, sao thế? Lo lắng cho em à? Em nói anh nghe, em dẫn mấy cậu đẹp trai của công ty đi theo cả đấy, có ghen không?” Lý Vũ Hân cười híp mắt nói.

“Làm gì đến mức đó, đông người một chút thì an toàn hơn, nếu như chỉ có một mình em thì anh không yên tâm lắm.” Diệp Lăng Thiên cũng cười.

“Được rồi, không có gì phải lo lắng đâu, mấy năm nay số lần em hối hả ngược xuôi một mình cũng không ít, đã quen từ lâu rồi, yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.” Lý Vũ Hân dịu dàng nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Ngày mai khi nào thì đi?” Diệp Lăng Thiên nói.

“Sáng mai đi luôn, ngồi tàu cao tốc, vé đã mua rồi. Anh không cần tiễn em đâu, công ty sắp xếp xe rồi. Sáng mai anh đưa em đến công ty là được.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa, đột nhiên thấy hơi không nỡ vì Lý Vũ Hân rời đi nửa tháng.

“Đồ ngốc, đừng có như thế, em chỉ là đi công tác nửa tháng thôi, cũng không phải không về nữa, yên tâm, em sẽ điện thoại báo cáo với anh mỗi ngày.” Lý Vũ Hân xào xong một món ăn, ngẩng đầu hôn lên môi Diệp Lăng Thiên rồi nói.

Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên khiến hai người lập tức buông ra, Lý Vũ Hân luống cuống tay chân suýt làm đổ đồ ăn, mặt đỏ bừng.

“Ấy, anh, chị dâu, hôm nay hiếm khi thấy hai người đều tan làm về nhà đúng giờ đó.” Diệp Sương vừa vào nhà đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, bèn cười hì hì nói.

“Sao hôm nay em về muộn thế.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc hỏi.

“Ra ngoài ăn cơm với bạn học xong mới về, chị dâu, em ăn rồi, đừng chuẩn bị đồ ăn cho em.” Diệp Sương nói.

“Nói lúc này thì có tác dụng gì, chị đã nấu xong rồi, đã ăn no chưa? Chưa no thì ăn thêm chút gì đi.” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói.

“Không ăn, em giảm cân, buổi tối không dám ăn nhiều.” Diệp Sương vội lắc đầu.

Vừa nói xong, điện thoại của Diệp Sương cũng reo lên, Diệp Sương nhìn điện thoại, vội vàng nói: “Em về phòng đây, mọi người từ từ ăn đi.” Sau đó thì cầm điện thoại đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.

“Gần đây con nhóc này xảy ra chuyện gì vậy? Buổi tối luôn về rất muốn, còn rất thần bí nữa.” Diệp Lăng Thiên nhìn thoáng qua Diệp Sương, từ từ nói.

“Anh không phát hiện có gì không đúng à?” Lý Vũ Hân cười hì hì lại bưng một món ăn để lên bàn, sao đó tháo tạp dề xuống ngồi bên cạnh bàn.

“Cái gì không đúng?” Diệp Lăng Thiên khó hiểu hỏi.

“Em nói anh nghe, chắc chắn Diệp Sương hẹn hò rồi.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Cái gì? Hẹn hò?” Diệp Lăng Thiên vô cùng ngạc nhiên, trợn to hai mắt.

“Anh ầm ĩ cái gì, nhỏ giọng thôi, đừng để Diệp Sương nghe thấy.” Lý Vũ Hân trừng Diệp Lăng Thiên một cái.

“Không phải, sao em biết con bé hẹn hò rồi? Con bé nói với em à?” Diệp Lăng Thiên căng thẳng hỏi Lý Vũ Hân, chuyện này là chuyện lớn với anh đấy.

“Sao Diệp Sương có thể nói chuyện này với em được, nói với em chẳng phải là nói với anh sao? Chắc chắn sẽ không nói với em.” Lý Vũ Hân lắc đầu.

“Vậy sao em biết?”

“Ai cũng có thể nhìn ra được mà, cũng chỉ có người sơ ý như anh mới không thấy thôi. Anh xem Diệp Sương gần đây đi, thường xuyên về muộn, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều muốn ăn diện tỉ mỉ, dù không trang điểm nhưng quần áo lại thay tới thay lui, trước đây con bé không phải một cô gái thích ăn diện. Ngoài ra, hôm nào vừa về nhà cũng vào phòng ngủ của mình, rất nhiều lần em đều nhìn thấy con bè nằm trên giường gọi điện thoại, hôm nay về không phải tin nhắn cũng là messenger, trước đây có như thế sao? Em cho anh biết, em cũng từng trải qua tuổi học sinh, thế này không thể nào là liên lạc với bạn học được, bạn học có thân đến mức nào cũng không thể giống như thế được, em dám đảm bảo với anh, chắc chắn Diệp Sương đang hẹn hò, dù không phải hẹn hò cũng là sắp hẹn hò.” Lý Vũ Hân cười hì hì nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, tức đứng dậy.

“Anh đi đâu đấy?” Lý Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.

“Anh đi hỏi con bé xem rốt cuộc là chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên sa sầm mặt nặng nề nói.

“Anh điên rồi hả, chuyện này anh cần phải hỏi sao? Con gái con đứa, anh hỏi như thế con bé phải nói sao? Hẹn hò thì hẹn hò thôi, anh quan tâm nhiều như thế làm gì.” Lý Vũ Hân liếc Diệp Lăng Thiên một cái.

“Như vậy sao được, bây giờ con bé còn đang đi học, hẹn hò cái gì? Hơn nữa con bé mới bao nhiêu tuổi chứ?” Diệp Lăng Thiên vội lắc đầu.