Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 453




CHƯƠNG 453: CÓ THỂ HÔN TÔI ĐƯỢC KHÔNG? (8)

“Cậu chủ nói cậu chủ nhỏ ? Hẳn là không phải, cậu chủ nhỏ không giống loại người có khả năng làm ra loại chuyện này.”

“Vì quyền thừa kế và tài sản thì việc gì là không làm được? Nhưng ông nói đúng, tên nhóc đó thật sự không có khả năng làm chuyện như vậy. Nếu không phải là cậu ta vậy thì là ai? Ai có thù oán với tôi? Tôi biết rồi, chắc chắn là Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên, chắc chắn là anh ta.” Văn Vũ vỗ đùi nói.

“Ý cậu là tên nhóc mở tiệm thịt nướng?”

“Đúng, không ai khác ngoại trừ anh ta. Không phải chúng ta đã chơi anh ta một vố sao? Gần đây tôi còn cố ý qua đó xem xét. Có vẻ như việc kinh doanh trong cửa hàng của họ rất ế ẩm. Anh ta chắc chắn đã đoán ra được là tôi làm. Nếu tính thời gian này thì 100% là do anh ta. Được lắm, Diệp Lăng Thiên, không ngờ còn có bản lĩnh này, dám nghĩ ra cách đê hèn như vậy để đối phó với tôi, xem ra nếu không khiến cho anh ta chết, thì tôi cũng không thể giải được nỗi hận trong lòng.”

Văn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta đã xác định được người này là Diệp Lăng Thiên.

“Cậu chủ, tôi thấy cậu vẫn nên nghĩ cách làm sao để đối mặt với ông chủ đi. Cậu đã tiếp nhận điều tra hai ngày rồi. Chuyện này trên mạng đang rất sôi nổi, công ty cũng bị ảnh hưởng không ít. Ông chủ rất tức giận. Cậu trở về nên nói chuyện tử tế và cầu xin ông ấy tha thứ.”

“Cầu xin ông ta? Vì sao tôi phải cầu xin? Tôi làm gì sai sao? Chẳng qua chỉ tìm một vài người phụ nữ để chơi đùa, cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi không làm gì bọn họ, cũng không chơi gái, tuy tôi có đánh bọn họ, nhưng như thế thì sao? Tôi đưa tiền, họ tự nguyện, cũng không phải là phạm pháp. Hơn nữa, tôi còn là nạn nhân. Nói tôi? Ông ta có quyền gì để nói tôi?

Không phải năm đó ông ta cũng tìm phụ nữ ở bên ngoài hay sao? Hơn nữa còn cưới về làm vợ và đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà. Ông ta dựa vào đâu lên tiếng với tôi? Có tư cách gì để nói tôi? Tôi làm như vậy thì sai sao?” Văn Vũ kích động nói.

“Cậu chủ, cậu đừng nói như vậy trước mặt ông chủ. Nếu thật sự đắc tội với ông chủ, hơn nữa bà chủ còn thêm lời bên tai ông ấy, sau này cậu…”

“Tôi biết rồi, chuyện nhỏ không nhẫn được thì sao làm nên đại sự. Tôi biết nên làm gì. Chờ đi, đợi đến ngày tôi lấy được tài sản cũng là ngày tận thế của mẹ con bọn họ.”

Văn Vũ nắm chặt quả đấm, nói: “Phái người tiếp tục quan sát tình hình bên công ty và trong nhà của Diệp Lăng Thiên cho tôi. Vừa đối phó tôi, lần này tôi sẽ không chơi với anh ta nữa, mà là phải để cho anh ta chết. Hơn nữa phải chết một cách đau đớn.”

Diệp Lăng Thiên thực sự không quan tâm Văn Vũ sẽ làm gì. Gần đây anh tương đối bận. Anh nỗ lực làm rất nhiều thử nghiệm, cũng có hiệu quả, nhưng lại không quá rõ ràng, cục diện của công ty không thể trong một thời gian ngắn mà chuyển biến tốt được, Lý Vũ Hân đến thành phố Y đã gần hai mươi ngày, nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng nghĩ đến một việc, đó là đóng một số cửa hàng và sau đó bắt đầu sa thải nhân viên, mặc dù anh không muốn làm việc này cho lắm, nhưng bây giờ cũng đã đến mức này, không làm không được, bởi vì tình hình kinh doanh hiện tại của công ty cũng không cần nhiều người như vậy, có thể nói, một nửa là không có việc gì, cho họ ở lại, lương của nhóm người này hoàn toàn do công ty trợ cấp, trong một thời gian ngắn có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng hiện tại đã hơn một tháng, công ty cũng không còn đủ kinh phí để hoạt động, hiện giờ không thể duy trì được nữa nên sa thải cũng là biện pháp cuối cùng.

Khi Diệp Lăng Thiên gọi cho Lý Vũ Hân để nói về vấn đề này, thì điều đầu tiên Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên là: “Diệp Lăng Thiên, có tin tốt rồi, có tin tốt rồi.”

“Bọn họ đồng ý rồi sao?” Diệp Lăng Thiên cũng kinh ngạc.

“Đúng vậy, bọn họ đồng ý rồi. Hôm nay, chủ nhiệm của tổ chuyên mục cuối cùng cũng đồng ý gặp tôi rồi. Sau khi tôi cầu xin anh ta một lần nữa, anh ta nói với tôi, chỉ cần chúng ta đến cục Cảnh sát thành phố A để kê khai giấy chứng nhận và báo cáo điều tra về vụ án cho bọn họ, thì họ sẽ đồng ý phát sóng chương trình ghi hình của chúng ta.

Tôi cũng hiểu họ rất rõ, suy cho cùng thì hiện giờ chúng ta vẫn đang đứng trước mũi nhọn của dư luận, bọn họ là người làm cho nhà nước, sợ nhất chính là dư luận, đây cũng là mấu chốt của họ, chỉ cần có giấy chứng nhận của cảnh sát để chứng minh chuyện này không có bất kì liên quan gì đến công ty chúng ta, hơn nữa còn có một báo cáo điều tra chi tiết, như vậy thì cho dù sau này chúng ta xảy ra chuyện gì, khi họ điều tra thì họ cũng có thể đưa chuyện này ra, để chứng minh họ không biết công ty chúng ta có vấn đề. Anh cầm đến được không?” Lý Vũ Hân hăng hái nói.

“Cục cảnh sát sẽ không cho chúng ta đâu?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút thì hỏi.

“Anh đi tìm Lý Yến đi, chỉ cần cô ấy chịu giúp, thì có thể kê khai rồi.

Lăng Thiên, bây giờ chỉ cần chúng ta có thứ này, thì chúng ta mới có thể cứu được công ty, tôi sẽ thương lượng lại với họ để cố gắng xếp lịch phát sóng của chúng ta lên trước.

Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần chương trình của chúng ta được phát sóng, chúng ta có thể tự gây quỹ để thực hiện kế hoạch quảng bá mà chúng ta đã làm trước đó. Chưa đầy hai tháng nữa, công ty chúng ta sẽ có thể trở lại như trước. Nói không chừng công việc kinh doanh cũng sẽ tốt hơn.” Lý Vũ Hân hào hứng nói.

“Được, ngày mai tôi đến Cục cảnh sát tìm cách lấy những thứ này. Làm sao đưa cho cô? Cô muốn bản chính hay bản sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Bọn họ chỉ cần bản chính, hoặc là anh có thể tự mình mang đến thành phố Y. Dù sao thì trước mắt công ty cũng không có chuyện gì, gửi tới cũng mất nhiều thời gian. Chuyện này làm xong càng sớm càng tốt, tránh cho họ đổi ý.”

Lý Vũ Hân hơi lo lắng.

“Ừ, được rồi, tôi sẽ đặt vé máy bay đến thành phố Y ngay khi những chứng chỉ này được cấp.” Diệp Lăng Thiên đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi mới gọi cho Lý Yến.

“Sếp Diệp, rốt cuộc anh cũng nhớ đến tôi rồi à, nói đi, gọi điện cho tôi có chuyện gì không?” Mặc dù lời nói của Lý Yến hơi chua xót, nhưng Diệp Lăng Thiên cũng không quan tâm, chỉ hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi còn có thể ở đâu nữa? Tôi bây giờ giống như loài vật được quốc gia bảo tồn. Tôi không thể nói cho anh biết được, cấp trên yêu cầu như vậy. Nơi tôi sống phải được bảo mật nghiêm ngặt. Mỗi ngày đều có người đứng gác ở chỗ của tôi. Những gì tôi có thể làm bây giờ là ăn, ngủ và ăn. Muốn ra ngoài phải được cấp trên phê chuẩn. Nói vậy chứ có khi nào được phê chuẩn đâu. Cũng may là, điện thoại vẫn ở chỗ tôi. Ngoại trừ ba tôi thường đến thăm tôi ra, thì ai tôi cũng không được gặp.” Lý Yến chua xót nói.

Diệp Lăng Thiên cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Lý Yến nói được bảo vệ cẩn thận như vậy. Lý Yến vẫn đang được bảo vệ theo cách này, cũng cho thấy rằng vụ án cũng chưa có tiến triển gì quá nhiều.

“Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp, cô xem có thể giúp tôi liên hệ một chút được không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng hỏi có thể hay không, không phải hỏi thừa sao, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp.” Lý Yến tức giận nói.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, tính tình của Lý Yến vẫn như vậy.