Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 447




CHƯƠNG 447: CÓ THỂ HÔN TÔI KHÔNG? (2)

Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, không nói gì, sau đó vứt điếu thuốc ra ngoài, cười nói với Lý Yến: “Đừng chê miệng tôi có mùi thuốc lá nhé.”, nói xong liền ôm lấy Lý Yến, hôn lên môi Lý Yến một cái. Lý Yến vốn rất khí phách mạnh mẽ, sau khi bị Diệp Lăng Thiên hôn thì mặt bỗng chốc đỏ lên giống như quả cà chua, không dám nhìn Diệp Lăng Thiên nữa.

“Cô không cần thất vọng, hơn nữa cũng đừng tự ti, cô là một người phụ nữ, thật đấy, trong mắt tôi, cô đẹp hơn rất nhiều người phụ nữ khác, nét đẹp của cô không chỉ là ở bề ngoài, tâm hồn của cô cũng rất đẹp. Cô rất nghĩa khí, chính trực ngay thẳng, lương thiện, căm ghét cái ác, trong số những người phụ nữ tôi đã gặp, cô là người đặc biệt nhất. Tôi không thể nói là thích cô, nhưng tôi luôn xem cô là bạn, bạn tốt.” Diệp Lăng Thiên sau khi hôn Lý Yến thì chầm chậm nói.

“Cảm ơn, cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên, có những lời này của anh, tôi nghĩ cho dù tôi chết thì cũng không có gì hối tiếc nữa rồi. Được rồi, anh xuống xe đi, xăng không còn nhiều nữa rồi. Sau khi xuống xe bảo bọn họ tránh xa ra chút, tôi sẽ tìm một chỗ nào đó không có người lái xe lên núi, hạn chế tối đa tổn thất do vụ nổ gây ra.” Gương mặt tròn của Lý Yến vẫn đỏ như cũ, nhưng lại nói một cách rất kiên định với Diệp Lăng Thiên.

Cô đúng thật là một người phụ nữ rất kiên cường, cho dù biết mình sắp phải chết rồi nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề khóc không hề tuyệt vọng, biểu cảm lúc này cũng cứng rắn như vậy.

“Anh ta nói là chỉ cần cô rời khỏi vị trí ngồi này là chiếc xe sẽ phát nổ đúng không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừm, đúng, nếu như chỉ là xe dừng lại sẽ phát nổ, tôi có thể chọn thẳng cách nhảy khỏi xe rồi, nhưng đối phương rất thông minh. Cơ bản là muốn tôi chết, hơn nữa trước lúc tôi chết còn phải cố gắng trêu đùa tôi.” Lý Yến cắn chặt răng nói.

“Vậy được, bây giờ cô cởi dây an toàn của cô ra.” Diệp Lăng Thiên lại châm một điếu thuốc chầm chậm nói.

“Làm gì?” Lý Yến không hiểu hỏi lại.

“Cô làm theo lời tôi nói đi, tôi có thể cứu cô.” Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.

“Anh đùa gì vậy, sao có thể chứ?”

“Tôi giống như đang đùa sao? Người như tôi đã từng đùa chưa, không còn nhiều thời gian nữa rồi, nhanh lên, làm theo lời tôi nói, cởi dây an toàn của cô ra.” Diệp Lăng Thiên ra lệnh cho Lý Yến.

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, chầm chậm cởi dây an toàn ra, sau đó hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”

“Bây giờ cô ngồi dịch qua đó một chút, nhưng nhất định không được để mông dịch chuyển khỏi chỗ ngồi, ngồi về phía cửa một chút. Từ từ nhích qua.” Diệp Lăng Thiên nói lần nữa.

“Làm gì?” Lý Yến không biết Diệp Lăng Thiên muốn làm gì? Nhưng vẫn làm theo lời Diệp Lăng Thiên nói chầm chậm nhích người về phía cửa.

Diệp Lăng Thiên ở trong xe đứng thẳng người lên, khom người, nhấc chân, chầm chậm ngồi nửa mông vào ghế lái.

“Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à, anh muốn chết à.” Lý Yến có thể là đã đoán được Diệp Lăng Thiên muốn làm gì, lập tức hét lớn lên.

“Lái xe, chân giẫm chân ga không được cử động, nhả ra cả hai chúng ta sẽ chết đó.”

“Diệp Lăng Thiên, anh điên thật rồi, một mình tôi chết không sao, anh còn cùng tôi chết nữa à? Anh muốn tôi trước lúc chết vẫn cảm thấy nợ anh à?” Lý Yến vô cùng kích động, rất lo lắng, mặt đỏ bừng. Cô ta không muốn Diệp Lăng Thiên gặp nguy hiểm, nhưng cô ta bây giờ không thể ngăn cản Diệp Lăng Thiên, cô không thể động đậy.

Diệp Lăng Thiên chầm chậm rút một chân còn lại của mình sang bên ghế lái, vị trí vốn nhỏ bé lại nhét tận hai người, bỗng chốc vô cùng chật trội, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể dùng tay ôm lấy eo Lý Yến, chầm chậm nhích người mình qua bên đó. Sau đó, đưa chân phải của mình đến chỗ chân ga, nói với Lý Yến: “Bây giờ, cô chầm chậm đứng lên, ngồi lên chân tôi, nhớ kĩ, chân không được rời chân ga.”

Do không gian quá chật, hơn nữa, lại không được cử động lung tung, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể nói như vậy.

“Anh có phải là muốn chết thay tôi không? Tôi nói cho anh biết, tôi không, anh xuống đi, nhanh lên.” Lý Yến kích động hét lên.

“Chân giẫm chân ga không được động đậy, động đậy là cả hai người chúng ta đi đời đó.” Diệp Lăng Thiên không nói nhiều, hai tay ôm lấy eo của Lý Yến, ôm thẳng Lý Yến lên, người anh ngồi vào vị trí lái.

“Diệp Lăng Thiên, anh sao phải như vậy chứ? Tôi không muốn anh chết, anh biết không? Tôi không muốn anh chết. Bọn họ nói đây là quả bom nhạy nhất, tốc độ phản ứng vô cùng nhanh, anh làm như vậy không những không cứu được tôi, hai chúng ta có thể sẽ cùng chết đó anh biết không hả?”

“Cùng chết thì cùng chết, tôi vốn cũng đáng lẽ đã chết rồi, tôi có thể sống đến ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi. Bây giờ, cô chầm chậm nhấc chân khỏi chân ga đi, nhanh lên.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Tôi không, tôi không muốn, anh có phải là muốn để tôi nhảy khỏi xe, để anh lái xe, Diệp Lăng Thiên, anh đừng mơ, nếu anh đã muốn chết như vậy, vậy thì muốn chết tôi chết cùng anh.” Lý Yến phát hiện ra ý nghĩ của Diệp Lăng Thiên.

“Tôi khác cô, bản thân tôi vốn là người đáng lẽ phải chết rồi. Người tính cách như tôi cô biết đấy, tôi không thể nào trơ mắt nhìn cô chết trước mắt mà không cứu. Nếu như, tôi thật sự bị nổ chết, giúp tôi chăm sóc em gái tôi, nhất định để nó học xong đại học. Ngoài ra, nói với Lý Vũ Hân, công ty bảo vệ và công ty ăn uống đều là của cô ấy, công ty bảo vệ là của ba cô ấy để lại cho cô ấy.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Không, anh đúng là một kẻ điên, một kẻ điên thật sự.” Lý Yến biết Diệp Lăng Thiên muốn làm gì thì hét lớn lên.

Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Yến, một tay đẩy thẳng cửa xe ra, sau đó đẩy thẳng Lý Yến đang ngồi trên người mình ra khỏi xe, tốc độ của anh nhanh vô cùng, Lý Yến vốn không kịp phản ứng lại, cả người bị Diệp Lăng Thiên đẩy ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất. Diệp Lăng Thiên vào lúc chiếc xe muốn dừng lại, lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao nhanh về phía trước.

Lý Yến ngã trên đất, tốc độ chiếc xe rất chậm, ngã xuống vốn không sao. Lý Yến bò dậy từ mặt đất bất chấp đuổi theo Diệp Lăng Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên dường như đã đoán được, đóng chặt cửa rồi tăng tốc, Lý Yến vốn không đuổi kịp.

“Dẫn cô ấy về nhốt chặt lại.” Diệp Lăng Thiên ngó đầu ra nói với cảnh sát ở phía sau.

Đội phó Vương cũng ngây ra, không biết là chuyện gì xảy ra mà Lý Yến ngã từ trên xe xuống, nghe thấy lời Diệp Lăng Thiên hét lại, lập tức hiểu ra, ngay sau đó dẫn vài cảnh sát bắt Lý Yến lại lôi về.