CHƯƠNG 442: SỰ VIỆC NGỘ ĐỘC (8)
”Tôi thấy vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết là sự sơ suất trong quản lý của chúng ta, tuy chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả nhưng nó cũng liên quan trực tiếp đến sự quản lý không chặt chẽ của chúng ta, điều trước tiên chúng ta cần làm là không để xảy ra lần nữa.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc chậm rãi nói.
”Ừ, phải, nhưng tôi thấy việc này chúng ta không có cách nào ngăn chặn được, cả công ty đều không có cách, chúng ta lại là một công ty, không thể bố trí người theo dõi cả ngày được, dù có theo dõi cũng vô ích cả ngày có nhiều người tiếp xúc với đồ ăn như vậy, chỉ cần có người thực sự muốn làm chuyện này thì căn bản chúng ta không thể làm gì cả, còn nữa, chuyện lần này có khả năng 10 nghìn cửa hàng cũng khó khăn, nhưng chúng ta lại đụng phải, chỉ có thể nói, tên súc sinh Văn Vũ kia thực sự quá âm hiểm.” Lý Vũ Hân lại mắng.
”Không thể giám sát được, có thể đưa ra nhiều bài học hơn cho nhân viên, đem chuyện vợ chồng Vương Hân làm tài liệu tiêu cực để tăng cường giáo dục nhân viên, đó sẽ là bài học không tồi, cần phải đào tạo tính tích cực cho nhân viên.” Diệp Lăng Thiên nói.
”Ừ, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, ngoài ra, Quản lý trưởng của Xuân Thiên Điếm đã bị tôi đuổi rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy hắn không trực tiếp liên can nhưng hắn là quản lý chính, không làm tốt vị trí quản lý, chuyện này là lẽ thường. Cũng coi như là giết một người răn trăm người, nhắc nhở mấy tên quản lý khác.” Lý Vũ Hân tiếp lời.
Diệp Lăng Thiên không nói gì, chỉ gật đầu, tất nhiên anh không muốn bỏ quan điểm cá nhân mình, suy cho cùng thì những người có thể lên được vị trí này đều là những nhân viên cũ, nhưng quan điểm của Lý Vũ Hân có lí, công ty phải có chế độ quản lý, không thể chỉ nói về quan hệ thân tình được.
“Chuyện báo cảnh sát mở một buổi họp báo không phải quá phi lí ư? Sao chúng ta có thể bảo cảnh sát tổ chức một cuộc họp báo vì chúng ta cơ chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.
”Chuyện này không phải là chúng ta yêu cầu, mà ban đầu cảnh sát đã muốn làm vậy rồi. Có thể anh không biết, trước đó Lý Yến gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi cục công an của họ quyết định tổ chức họp báo về vấn đề mà người dân rất quan tâm này để giới thiệu về tình tiết vụ án, Lý Yến biết tôi là người phụ trách công ty nên đã gọi điện cho tôi và đề nghị tôi hợp tác, điều này có thể sẽ giúp ích rất nhiều cho công ty chúng ta. Lát nữa tôi chuẩn bị đến gặp cô ấy để nhờ cô ấy giúp, cố gắng bảo người phát ngôn của họ nói những lời có ích cho chúng ta nhiều hơn, có vài lời nói từ miệng của họ hiệu quả hơn chúng ta nhiều. Trước đó cũng đã đề cập đến, tôi cũng bảo nhân viên của chúng ta liên hệ với các bên truyền thông lớn, chúng ta sẽ tự ra tiền để mời vài bên truyền thông tham gia vào buổi họp báo của cảnh sát.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Nghe chuyện như vậy Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu, hỏi: ”Khi nào thì buổi họp báo bắt đầu?”
”9h sáng mai, anh có muốn qua không?” Lý Vũ Hân hỏi.
”Tôi không qua đâu, chuyện này cô xử lý là được rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
”Hôm nay đừng đi nữa, lát nữa tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty đều đến họp, anh cũng phải tham gia. Với chuyện lần này chúng ta phải tăng cường thêm công tác quản lý, đồng thời lên kế hoạch cho bước tiếp theo, chủ yếu là chúng ta phải động viên tinh thần mọi người để mọi người tin tưởng công ty chúng ta, đây là chuyện rất quan trọng, cho nên anh phải phát biểu tại cuộc họp, công ty này quái lạ vậy đấy, tuy anh không quản lý công ty, nhưng lời của anh còn có trọng lượng hơn tôi.” Lý Vũ Hân có chút bất đắc dĩ nói.
”Ngoài ra có vài việc khác phải giải quyết, nhân chuyện lần này tôi phải giải trình với quân đội bên kia, mặt khác tôi cũng phải đưa ra lời giải thích với chính phủ, còn nữa, có khả năng còn phải cho Lục Oánh một lời giải thích. Nếu chúng ta thực sự xảy ra chuyện thì ít nhiều ba phía bọn họ cũng sẽ liên lụy, quân đội với chính phủ thì không nói, bọn họ còn liên lạc rồi hỗ trợ chúng ta, anh biết rõ, những tấm biển treo trước cửa không phải treo không mà rất quan trọng, nếu không làm tốt công tác giải thích cho bọn họ thì có thể sau này sẽ không hỗ trợ công việc của chúng ta nữa, như vậy có lẽ là trí mạng rồi.
Mặt khác, Lục Oánh cũng là một trong những cổ đông và nhà đầu tư của công ty, nếu chúng ta xảy ra vấn đề thì chẳng khác nào liên lụy đến bà ta, không có vấn đề gì to tát nhưng một khi dư luận dậy sóng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bà ta, cho nên chúng ta cũng phải giải thích cho bà ta. Tuy trước mắt vẫn chưa gọi cho tôi hỏi về chuyện này, nhưng không thể không biết chuyện này được, những chuyện này để tôi làm cho.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, anh thấy hơi mệt vì mình không thực sự thích làm những chuyện này, nhưng giờ rõ ràng không còn cách nào nữa.
Trong thời gian mấy ngày sau đó, cả Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đều bận rộn, muốn làm hết sự ảnh hưởng của chuyện này rõ ràng không phải chuyện đơn giản. Có câu ngạn ngữ có thể hình dung rõ được sự khốn đốn trước mắt của công ty thực phẩm, đó là tiếng dữ đồn xa. Giờ bên ngoài rất nhiều lời đồn đại, tuy Diệp Lăng Thiên với Lý Vũ Hân bên này công việc rất nhiều, cũng tổn hao không ít, nhưng trên thực tế kết quả thu được lại không quá rõ ràng, trong tiềm thức của mọi người luôn nghĩ ở đây xảy ra chuyện, hơn nữa còn xảy ra hai lần, ngay cả khi mọi người biết sự thật của vấn đề thì họ vẫn cảm thấy không an toàn khi đến chỗ bọn họ ăn, trong tiềm thức không muốn đến cho nên từ lúc khai trương xong, tình hình buôn bán tất cả cửa hàng của công ty chỉ có thể miêu tả bằng ảm đạm, giờ khai trương không phải là vấn đề kiếm được tiền hay không nữa, mà là kinh doanh thua lỗ. Lý Vũ Hân phí sức tạo ảnh hưởng trong dư luận, có hiệu quả nhưng hiệu quả không quá lớn, ít nhất cũng không đạt được mục đích như mong đợi.
Tình hình tài chính công ty không ổn, căn bản không có bao nhiêu vốn lưu động, giờ lại xảy ra loại vấn đề này, coi như họa vô đơn chí. Ý kiến của Diệp Lăng Thiên là đóng cửa hai cửa hàng, điều này có thể giảm bớt chi phí, đồng thời thu hồi một phần kinh phí để chi tiêu cho các cửa tiệm khác, nhưng Lý Vũ Hân vẫn kiên trì phản đối. Cô cho là chỉ cần kiên trì qua quãng thời gian này thì tình hình công ty sẽ chuyển biến tốt hơn. Một khi mọi người quên chuyện này hoặc nhân khí tăng lên thì đó không còn là vấn đề nữa, mọi người đều có tâm lý này, càng không có người càng có vấn đề, một khi có người thì họ sẽ cho là không có vấn đề gì ở đây cả, nếu không thì nào có nhiều người đến ăn như vậy?