CHƯƠNG 436: SỰ VIỆC TRÚNG ĐỘC (2)
“Bây giờ anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi vào ngày đi, chúng tôi sẽ cùng các bộ phận liên quan điều tra nguyên nhân sự việc, đến lúc đó sẽ biết là chuyện gì thôi. Nếu thật sự là nguyên nhân do cửa hàng các anh thì tôi không giúp anh được, anh phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận sự xử lý của pháp luật. Nếu chứng minh được không phải do cửa hàng của anh thì anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề này, sẽ không để anh bị liên luỵ đâu.” Lý Yến nói.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, gật đầu rồi nói: “Cô không hiểu, chuyện này cho dù có vấn đề ở khâu nào thì tổn thất lớn nhất vẫn là công ty chúng tôi, chưa biết chừng vì chuyện này mà công ty có thể phá sản.”
“Nghiêm trọng vậy ư?” Lý Yến hơi ngạc nhiên.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, không nói gì nữa.
Sau khi đến đồn công an, có người chất vất Diệp Lăng Thiên, anh trả lời đúng sự thật, kể cả quy trình và quy định liên quan của công ty, nhưng vì sao lại xảy ra vấn đề thì anh cũng không biết. Sau khi hỏi khoảng nửa tiến thì Diệp Lăng Thiên bị nhốt vào một căn phòng. Những người còn lại đưa về đều đã bị hỏi và họ lần lượt được thả ra, chỉ có hai người bị nhốt trong đồn công an là Diệp Lăng Thiên và trưởng quầy cửa hàng Mùa Xuân, chỉ là hai người không bị nhốt cùng nhau.
“Mang thuốc tới cho anh này, còn có nước nữa, lát nữa tôi sẽ mang bữa tối tới cho anh. Buổi tối tôi sẽ thu xếp chỗ ngủ cho anh.” Không biết qua bao lâu, Lý Yến mở cửa bước vào, đưa cho Diệp Lăng Thiên một cái túi, bên trong có thuốc, nước và vài cái bánh mỳ.
“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Lý Vũ Hân cũng đã được chúng tôi đưa đến thẩm vấn, hai người đều là người chịu trách nhiệm chính, sau khi hỏi cô ấy xong tôi sẽ đưa cô ấy tới gặp anh. Chuẩn bị tốt tâm lý, có thể anh sẽ phải ở lại đây vài ngày, trước khi chưa điều tra ra nguyên nhân thì anh không thể ra ngoài.” Lý Yến nói.
“Tôi biết, cảm ơn cô.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng đáp.
“Anh cũng đừng lo lắng quá, tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, mọi người chỉ bị tiêu chảy mà thôi, ngoài ra không còn tình huống nghiêm trọng nào khác, cho nên anh cũng không phải lĩnh án tù. Còn hình phạt thế nào thì phải xem kết quả điều tra, tôi còn có việc, đi trước đây, sau khi Lý Vũ Hân thẩm vấn xong tôi sẽ cho người đưa cô ấy tới gặp anh.” Lý Yến nói lại.
“Được.” Diệp Lăng Thiên lại gật đầu.
Sau khi Lý Yến ra ngoài Diệp Lăng Thiên lại ngồi dựa vào ghế, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cửa bên ngoài được mở ra, Lý Vũ Hân bước vào, nhìn ra được cô rất tiều tuỵ.
“Anh không sao chứ?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên có chút lo lắng.
“Tôi không sao, mọi thứ đều ổn cả. Thế nào? Bên phía bệnh viện sao rồi?”’ Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tình hình không tệ, trong cái rủi có cái may, mọi người chỉ bị tiêu chảy thôi, không có tình huống nào khác, đều được kê một số loại thuốc, bác sĩ nói uống vào mấy tiếng sau sẽ không sao nữa, chỉ có một người nghiêm trọng hơn, phải truyền nước ở bệnh viện. Tôi đã trả tiền viện phí rồi, ngoài ra tất cả các cửa hàng của chúng ta đều đã bị yêu cầu tạm ngừng kinh doanh và tiến hành kiểm tra. Chuyện quan trọng nhất là truyền thông đã bắt đầu đưa tin về vấn đề này, các trang báo đều đẩy tin này lên làm tin hot đầu đề, khi đến bệnh viện có rất nhiều phóng viên chặn tôi lại, ngoài đồn công an cũng có phóng viên, lần này có thể sẽ rất tệ. Xin lỗi, Lăng Thiên, anh giao công ty cho tôi mà tôi lại khiến nó thành ra thế này.” Lý Vũ Hân cảm thấy rất tự trách.
“Em tự trách cái gì? Nếu không có em thì tôi còn làm kém hơn em, chuyện này cũng đâu phải do em gây ra. Không có gì phải tự trách cả, cùng lắm thì đóng cửa công ty, không làm nữa, ban đầu tôi cũng thành lập công ty này từ hai bàn tay trắng, kết quả xấu nhất cũng chỉ coi như mình chưa làm gì cả. Công ty còn lại bao nhiêu tiền trong tài khoản?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Toàn bộ số tiền đều được dùng để mở cửa hàng mới và mở rộng kinh doanh, tài khoản của công ty chỉ còn có hơn 6 tỷ.”
“Vậy là đủ rồi, chúng ta còn có rất nhiều tài sản cố định, những mặt tiền cửa hàng này cũng có một số chi phí chuyển nhượng, cho dù công ty phá sản thì tôi nghĩ cũng có thể trả được 15 tỷ cho Lục Oánh và trả các khoản vay ngân hàng, cho nên không có gì phải lo lắng cả. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải làm rõ vấn đề xảy ra ở khâu nào, yêu cầu của công ty chúng ta về vệ sinh và nhà cung cấp rất nghiêm ngặt, theo lý mà nói thì không thể xảy ra vấn đề này. Từ sau lần tôi kiểm tra lần trước, chúng ta đã gần như đảm bảo độ hoàn hảo ở vấn đề vệ sinh, cho dù thua, tôi cũng phải biết mình thua ở đâu.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Đúng thế, chỉ có thể đợi cảnh sát điều tra thôi. Anh có thể ra ngoài không?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi là người chịu trách nhiệm trước pháp luật của công ty, là người trực tiếp chịu trách nhiệm, trước khi sự việc điều tra rõ ràng thì chắc chắn tôi sẽ không được ra. Tôi không sao đâu, em về trước đi, xử lý nốt chuyện còn lại của công ty, ngoài ra đừng nói cho Diệp Sương chuyện này để con bé khỏi lo lắng cho tôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, em về trước đi, đừng nghĩ nhiều quá biết chưa? Không có thì không có, làm ăn lúc lên lúc xuống là chuyện rất bình thường, về nhà ngủ một giấc thật ngon, em vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Tôi ở lại nói chuyện với anh một lát rồi đi.” Mắt Lý Vũ Hân đỏ lên.
“Không sao đâu, thật sự không cần lo lắng cho tôi, từ sau khi đi bộ đội về tôi đã đến đồn công an rất nhiều lần nên quen rồi. Về đi, Diệp Sương còn đang ở nhà một mình đấy, nếu con bé đọc được tin tức, biết xảy ra chuyện lại lo lắng. Tôi không yên tâm, em về đi!” Diệp Lăng Thiên cười nói, trông anh có vẻ rất thoải mái.
“Vậy tôi về nhé, tối nay anh ngủ ở đâu? Buổi tối ăn gì?” Lý Vũ Hân lại hỏi.
“Những chuyện này em không cần lo lắng, có Lý Yến ở đây, cô ấy sẽ lo liệu, không để tôi chết đói đâu.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Vậy được rồi, anh nhất định phải giữ gìn sức khoẻ đấy, ngày mai tôi lại tới.” Sau khi nói xong, Lý Vũ Hân vẫn có chút lưu luyến miễn cưỡng ra về, Diệp Lăng Thiên lại ngồi một mình trong phòng.
Đến khi trời tối hẳn, Lý Yến mở cửa đi vào, trên tay cô là vài hộp cơm.
“Nào, ăn tối thôi, tôi gọi cơm ở Tử Vũ Hiên về cho anh đấy, hương vị rất ngon, tôi còn mua thêm vài chai rượu, nhưng không mua rượu trắng, chỉ có bia thôi, anh uống tạm đi.” Lý Yến vừa nói vừa mở hộp cơm, có năm món xào, hai người ngồi trên chiếc bàn duy nhất trong phòng rồi bắt đầu ăn, Lý Yến uống rượu cùng Diệp Lăng Thiên.