Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 435




CHƯƠNG 435: SỰ VIỆC NGỘ ĐỘC (1)

Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực, đoạn anh nở nụ cười, anh cười vì tán thưởng cho sự tiến bộ nhanh chóng của Vương Lực. Sự thay đổi của Vương Lực thật đáng kinh ngạc, anh ta mới nắm được vị trí này bao lâu chứ? Vậy mà bây giờ cũng thông thạo đâu ra đấy phết, phân tích mọi chuyện rất chu đáo rõ ràng, còn học được cách phân tích đối thủ, nắm được hai yếu tố quan trọng nhất của một thương vụ thành công, đó chính là điểm giới hạn của bên chúng ta và điểm giới hạn của bên đàm phán.

“Được, mấy việc này giao cho cậu, báo giá cụ thể bao nhiêu cậu cứ xem mà làm đi, chuẩn bị đầy đủ tài liệu rồi mai chúng ta cùng đi, nếu đúng như sự phân tích của cậu, không có vấn đề gì xảy ra thì hẳn chúng ta sẽ thầu được công trình này thôi. Nhưng về phía phân bổ nhân viên vẫn có lỗ hổng, ngoài ra chúng ta không thể đi qua đó hết không chừa ai lại phòng hờ được, vậy đi, cậu thương lượng lại với bên đó, phái thêm một nhóm người nữa, tầm khoảng hai trăm người là được.”

Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên đưa Vương Lực đi bàn chuyện hợp tác, anh không nhúng tay mà để Vương Lực tự đàm phán với họ, anh không nói gì nhiều, hầu hết đều để cho Vương Lực nói, sau cùng hai bên bàn bạc suốt cả buổi sáng đã đưa ra mức giá cuối là năm trăm bảy mươi chín tỷ, số tiền này sẽ được trả theo tháng. Tất nhiên phía Diệp Lăng Thiên mong sẽ được trả hết một lần, nhưng rốt cuộc họ vẫn nhượng bộ, dù sao phía họ cũng là bên mua, còn bên anh là bên bán.

Sau khi bàn bạc xong hợp đồng, Diệp Lăng Thiên lại mời chủ tịch Lý ăn cơm, lúc ở riêng Vương Lực có nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh Diệp, có phải chúng ta nên bày tỏ tấm lòng với họ không?”

Diệp Lăng Thiên hiểu ý Vương Lực, anh nói: “Đây là nguyên tắc sao?”

“Ai da, về cơ bản thì ai cũng làm như vậy hết, nếu người ta đều đưa mà chúng ta không có thì chắc cũng hơi… Chắc sau này sẽ rất khó hợp tác đó.” Vương Lực nói khéo.

Diệp Lăng Thiên vẫn lái xe, anh không nói gì, lát sau mới lên tiếng: “Mấy chuyện đó cậu xử lý đi, tôi không nhúng tay vào.”

“A, vâng.” Vương Lực gật đầu nói, đã đeo thêm một cặp mắt kính tự khi nào, bộ dạng áo vest giầy da rồi cầm theo cặp tài liệu thật sự rất ra dáng một nhân viên tinh anh.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên và Vương Lực lái xe định quay về công ty bảo vệ, tuy hợp đồng đã ký kết xong xuôi, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, dẫu sao đó cũng là chuyện sắp xếp việc làm cho hơn chín trăm người, là một số lượng quá lớn. Cũng mai là Diệp Lăng Thiên đã bàn bạc với bên kia rồi, không cần phải bắt đầu trông giữ đồng loạt hai mươi ba khu vực này cùng một lúc, bên phía họ chỉ yêu cầu sau nửa tháng thì tất cả cần phải ở đúng vị trí, còn cụ thể chừng nào tiến vào khu đó thì sẽ do hai bên thương lượng, nhờ đó mà công ty bảo vệ dễ bề sắp xếp mọi chuyện hơn.

Lúc đang láy xe thì bỗng Diệp Lăng Thiên nhận được cuộc gọi của Lý Vũ Hân.

“Lăng Thiên, anh mau tới đây, ở tiệm Xuân Thiên.” Lý Vũ Hân nôn nóng nói.

“Sao thế?” Diệp Lăng Thiên hỏi lại.

“Hầu như tất cả mọi người sau khi ăn cơm ở tiệm chúng ta trưa nay đều bị đau bụng cả, mọi chuyện đang rất tệ rồi, anh mau tới đây nhanh.” Lý Vũ Hân nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày cúp điện thoại rồi dừng xe lại bên vệ đường: “Cậu xuống tự gọi xe về công ty đi, tôi có việc gấp rồi.” Sau đó anh liền lái xe tới thẳng tiệm Xuân Thiên.

Vừa tới tiệm Xuân Thiên thì Diệp Lăng Thiên đã thấy ngay rằng bên trong đang rất lộn xộn, nhiều người đang ôm bụng, dưới lầu có rất nhiều xe cứu thương đang đậu xếp thành từng hàng, họ liên tục đưa những người đang ôm bụng trên lầu vào trong xe. Diệp Lăng Thiên nhíu chặt mày bước lên lầu, tình hình bên trên còn tệ hơn nữa. Rất nhiều người đang tức giận đứng đập bàn chỉ vào Lý Vũ Hân rồi chửi bới, Lý Vũ Hân thì liên tục giải thích, sau đó lại đưa họ vào xe cứu thương.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?” Diệp Lăng Thiên bước tới hỏi Lý Vũ Hân.

“Tôi cũng không biết nữa, tôi cũng nhận được điện thoại mới tới đây, nói chung là những người ăn đồ của tiệm chúng ta đều bắt đầu thấy đau bụng, vì có khá nhiều người nên tôi phải liên hệ xe cứu thương của hai bệnh viện tới, đây là chuyến cuối cùng rồi. Bây giờ tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có thể chắc chắn là nguyên liệu nấu ăn của chúng ta có vấn đề, một mình tôi xử lí không xuể, bây giờ tôi phải tới bệnh viện đóng viện phí với an ủi họ. Anh ở lại đây đi, nhất định phải tìm ra nguyên nhân của chuyện này, có vẻ như chúng ta không thể ém xuống được đâu, mọi chuyện đang rất tệ, để tôi tới bệnh viện xem thử rồi tính sau.” Lý Vũ Hân nói rồi vội bước xuống lầu.

Diệp Lăng Thiên ngồi trong tiệm, mọi thứ đang rất hỗn độn chẳng đâu ra đâu, anh cau chặt mày rồi bắt đầu hút thuốc, cũng không biết nên làm thế nào cho thỏa.

Sau đó không lâu lại nghe có tiếng còi xe cảnh sát vang lên dưới lầu, mà không chỉ là một chiếc thôi đâu, rồi tếp đó lại có cảnh sát đi lên lầu, người dẫn đầu vừa hay chính là Lý Yến.

Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên thì cũng không nói thêm gì, anh ta nói với cấp dưới của mình: “Đưa toàn bộ các nhân viên ở đây đi để lấy lời khai, sau đó đóng cửa chỗ này lại, không để bất cứ ai ra vào, và cũng đừng để ai động vào các đồ vật tại hiện trường. Đợi ban vệ sinh an toàn thực phẩm và bộ kỹ thuật của chúng ta tới điều tra.”

Rồi anh ta bước đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên và nói: “Diệp Lăng Thiên, đi cùng tôi để lấy lời khai.”

Diệp Lăng Thiên không nói thêm gì, anh gật gật đầu, vừa hút thuốc vừa đi theo sau Lý Yến xuống lầu, những người khác trong tiệm đều bị đưa đi hết.

Diệp Lăng Thiên lên xe cùng Lý Yến, sau khi lên xe thì chỉ còn anh và Lý Yến thôi, anh ngồi trên ghế lái phụ lẳng lặng hút thuốc, không nói một lời.

“Lý Vũ Hân đâu rồi, tôi phải đưa cô ấy đi lấy lời khai.” Lý Yến hỏi.

“Tới bệnh viện giải quyết chuyện bên đó rồi, chốc nữa hãy đi tìm cô ấy, bây giờ phía bệnh viện cần có người xử lí hậu quả.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

“Anh đừng trách tôi, chuyện lần này là bắt buộc thôi, lần này lớn chuyện rồi đấy, bước đầu đang nghi ngờ là ngộ độc thực phẩm, với cả nhiều người bị như thế, cấp trên rất chý ý vụ này, nếu không thì họ cũng chẳng phái đội cảnh sát hình sự chúng tôi tới làm gì, chuyện này thật sự có ảnh hưởng quá dữ dội, sẽ khó giải quyết lắm đấy.” Lý Yến hờ hững nói.

“Tôi biết mà, anh không cần để tâm tới tôi, cứ xử lí một cách công bằng thôi, nếu phải ngồi tù thì tôi ngồi tù, phán xử thế nào thì tôi chấp nhận thế đấy, giờ chỉ mong bọn họ bị đau bụng thôi chứ không bị gì nặng hơn.” Diệp Lăng Thiên vẫn bình tĩnh nói.

“Chỉ mong là vậy, sao mọi chuyện lại đến nỗi này chứ?”

“Nếu tôi mà biết thì chuyện này đã không đời nào xảy ra rồi, tôi chỉ tới trước anh một chút thôi. Tôi cũng không rõ nữâ, nguyên liệu trong tiềm của chúng tôi đều được nhập ở những chỗ rõ ràng nguồn gốc, chất lượng hàng hóa chắc chắn không có vấn đề gì, hơn nữa tối dám cam đoan tiệm chúng tôi rất vệ sinh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không có sai sót gì. Thật sự tôi không thể nghĩ ra được chuyện này xuất phát từ khâu nào.” Diệp Lăng Thiên tựa lưng vào ghế vừa hút thuốc vừa nói, cảm giác bất lực tột cùng.