CHƯƠNG 430: BẠN GÁI (3)
Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chuyện xã giao là một việc rất nhức đầu, anh không quen làm những chuyện này, cũng không thích làm những chuyện này, nhưng bây giờ anh cũng không có cách nào, anh phải làm. Đã làm ăn thì không thể không giao tiếp được. Diệp Lăng Thiên rất rõ đạo lý này, cho dù bạn muốn làm bất cứ chuyện gì thì phải có chút hy sinh mới có thể có được, bây giờ anh chính là như vậy.
Ban đầu chỉ là đi xã giao xong rồi để cho Trần Tuấn Lương uống rượu, nhưng mà hiển nhiên là, anh mới là Tổng giám đốc của công ty, anh cũng được người ta coi trọng, cuối cùng biến thành anh Diệp Lăng Thiên hứng chọn tất cả, uống rất nhiều rượu. Diệp Lăng Thiên cũng từ từ thử thay đổi tính cách của mình, ít nhất ngoài mặt như vậy, nhưng mà hiệu quả thì rất là tốt, ít nhất, tình hình sau khi cùng uống rượu với mấy lãnh đạo công ty quản lý tiểu khu xong, mỗi người đều vô cùng hài lòng, liên tục giơ ngón tay cái lên. Trong này tất nhiên là có lý do tại sao thực lựa của công ty an ninh của Diệp Lăng Thiên lại rất mạnh, tất nhiên, cũng không thể thiếu nguyên nhân của bữa nhậu này được, ở nước XH, cho dù là làm gì, cũng chỉ loanh quanh ở việc đối nhân xử thế này.
“Văn Vũ hôm nay đi nước B tình hiểu hình hình rồi.” Sau khi Diệp Lăng Thiên trở về, Lý Vũ Hân rót cho anh một chén trà, bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy Lý Vũ Hân nói như vậy, ngây người rất lâu, cuối cùng cũng chỉ ừ một tiếng, cũng không nói gì.
“Nhâm phẩm của Văn Vũ này thật là có vấn đề, chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Nhưng mà lại thật sự thích Hiểu Tinh, anh có thể phải để ý một chút.”
“Tôi để tâm cái gì? Cô ấy biết mình chọn ai.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Tôi nói để ý không phải là nói Hiểu Tinh, mà là nói Văn Vũ. Hiểu Tinh bảo tôi nói cho anh biết, Văn Vũ vẫn còn hận anh, khẳng định là vẫn còn tìm anh gây phiền phức!” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
“Vậy thì tên đó phải có bản lĩnh này mới được. Tôi làm ăn đứng đắn, cũng không có khả năng hãm hại tôi giống như lần trước được nữa, hơn nữa, bây giờ tên đó cũng không có năng lực để tới tìm tôi giải quyết tận gốc. Cuối cùng tên đó không muốn làm chuyện hèn hạ gì với tôi nữa, nếu không, tên đó cũng không dùng cách đơn giản như vậy để đối phó với tôi.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh lùng nói.
“Mặc dù nói như vậy, nhưng mà anh vẫn nên chú ý một chút, người kia rất thâm độc, ai có thể biết anh ta sẽ lại dùng thủ đoạn gì nữa chứ.” Lý Vũ Hân vẫn hơi lo lắng.
“Ừ, tôi biết.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Chương trình World Food đã được ghi hình, dự kiến là hai tháng sau sẽ phát sóng, công ty đã lên kế hoạch để quảng bá, chỉ chờ đến lúc chương trình World Food kỳ một của chúng ta kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu tuyên truyền, đã liên lạc được với bên truyền thông của thành phố A, lúc đó có thể tuyên truyền ổn định, tôi nghĩ, nếu không ngoài dự liệu, sản nghiệp của công ty chúng ta sẽ lại được bước lên một nấc thang nữa.” Lý Vũ Hân đổi đề tài nói.
“Công ty vẫn cần phải có người chuyên nghiệp đến quản lý, nếu là tôi, khả năng – không thể – làm tốt được như vậy.” Diệp Lăng Thiên cảm thán từ tận trong thân tâm.
“Tất nhiên, nếu không tại sao mỗi trường đại học đều mở môn học này? Mặc dù quản lý cần người chuyên nghiệp quản lý, nhưng mà không phải ai cũng có thể lập nghiệp được. Có lúc mở đầu càng khó khăn. Công ty từ lúc bắt đầu cũng không hề có cái gì cho đến bây giờ, nếu như không phải là anh, tôi tin rằng, người ngoài cũng không thể nào làm được, cho dù là tôi cũng không có làm được. Trên người anh có sức hấp dẫn rất lớn, có thể khiên cho người ta quyết một lòng vì anh làm việc, nói thật, sự gắn kết của công ty bây giờ tôi chưa từng có thấy ở bất cứ công ty nào cả, cho nên, có lúc tôi cũng rất khâm phục anh!” Lý Vũ Hân từ từ nói.
“Em đối tốt với người khác, người khác tất nhiên sẽ đối tốt với em, đây đều là qua lại.”
“Nhớ rồi, thứ hai, bốn cửa tiệm sẽ đồng thời khai trương, chúng ta sẽ có một chút hoạt động tuyên truyền đơn giản, đến lúc đó anh phải tham gia. Đối với công ty mà nói, đây là việc lớn.” Lý Vũ Hân cuối cùng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Được, tôi nhất định sẽ qua.”
Toàn bộ sức lực của Diệp Lăng Thiên đều đặt ở công ty bảo vệ này, gần như mỗi ngày anh đều phải đi đến tiểu khu Trừng Hải, nhìn tình hình ở bên trong một chút. Không thể không nói, Trần Tuấn Lương đúng là khéo tay, những nhân viên anh ta chọn ra ngoài đều vô cùng nghe lời và kỷ luật, căn bản đều dựa theo quy tắc của công ty mà làm việc, mỗi một người đều vô cùng cẩn thận không hề qua loa chút nào. Thật ra thì đây cũng là một loại tinh thần doanh nghiệp và văn hóa doanh nghiệp, nếu như mỗi người ở công ty đều lười biếng, ôm ý tưởng một ngày là một ngày làm việc, như vậy cho dù có chăm chỉ làm việc, không bao lâu cũng sẽ trở thành lười biếng, bị đồng hóa. Dù sao, nếu hầu hết người nghiêm túc với công việc, như vậy, cho dù có mấy công việc lười biếng cũng không dám không làm, từ từ thì cũng sẽ thay đổi suy nghĩ này. Trần Tuấn Lương thực sự nghe lời của Diệp Lăng Thiên, căn bản mỗi ngày dều ở tiểu khu Trừng Hải, mỗi lần Diệp Lăng Thiên đi qua cũng đều gặp anh ta. Đương nhiên, phương án cũng chỉ là phương án, kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, mọi việc ở trong kế hoạch cũng không thể nào làm được hoàn mỹ, trong khi vận hành ở thực tế tất nhiên sẽ gặp những vấn đề gì đó, tình huống ở tiểu khu Trừng Hải chính là như vậy, nhưng mà Trần Tuấn Lương căn bản đã giải quyết vấn đề này tốt rồi, đồng thời, cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm quý báu. Mỗi lần Diệp Lăng Thiên đi qua đều đóng giả thành nghiệp chủ của tiểu khu nói chuyện phiếm với hộ gia đình ở bên trong, tất nhiên, cuộc trò truyện này đều liên quan đến thái độ của đội ngũ an ninh, kết quả khiến cho Diệp Lăng Thiên rất hài lòng, trước mắt thì hộ gia đình ở trong rất hài lòng với biểu hiện của đội an ninh.
Lúc Diệp Lăng Thiên đang ngồi ở trong vườn hoa nói chuyện cùng với mấy cụ ông cụ bà, chợt thấy tất cả bảo vệ đều chạy về phía cửa, có người thì lái xe tuần tra, có người thì chạy, trên mỗi bộ đàm của mỗi người đều có thanh âm hỗn loạn. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, cũng lập tức đi ra ngoài cửa.
Đến khi Diệp Lăng Thiên đi đến cửa phát hiện có mấy chục bảo vệ cũng đang đứng ở đó, mà ở trước cửa có một chiếc xe công vụ, bên cạnh xe đứng mười mấy người, ở kia ầm ĩ liên tục, hơn nữa, cũng có rất nhiều người đứng ở bên cạnh xem.
Hôm nay là nhóm công nhân thứ ba đến đây, cho nên Trần Tuấn Lương cũng không có ở đây mà trở về căn cứ sắp xếp. Lúc này, Giám đốc an ninh đứng ở phía trước thương lượng.
“Có cho chúng tôi đi vào không?” Một người ở phía trước chỉ vào Giám đốc an ninh nói.
“Thật xin lỗi, không phải là không cho mấy người đi vào, mà là, mỗi một người đều phải nói rõ lý do vào, sau đó ghi tên mới được vào, hoặc là, anh đến tìm ai đó, nếu như là chủ của tiểu khu, mời tự mình xuống xe, hoặc là gọi điện nói rõ cho chúng tôi, tôi mới có thể để mấy người đi vào. Tôi đã nói rất nhiều rồi.” Giám đốc an ninh không để cho vào dù chỉ một bước.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi đến hỏi.