Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 395




CHƯƠNG 395: NGƯỜI CHUYÊN NGHIỆP (HAI)

Đối với Lý Vũ Hân “Dã tâm bừng bừng” thì Diệp Lăng Thiên đã nhìn đủ rồi, so sánh suy nghĩ của anh với Lý Vũ Hân chỉ có thể giống như ếch ngồi đáy giếng, suy nghĩ của anh chỉ giới hạn trong thành phố A, chưa từng nghĩ tới bất cứ thứ gì bên ngoài thế giới.

“Đương nhiên, sau khi chúng ta xây dựng tất cả các phần ăn đặc sắc của mình, hình thành tình hình ổn định và trải qua thành công thì ý tưởng này mới bắt đầu. Dự kiến sẽ bắt đầu vào đầu năm sau. Ý tưởng thứ hai là tôi muốn làm sản xuất dây chuyền, tôi nghĩ sắp tới chúng ta phải thành lập nhóm nghiên cứu khoa học để tiến hành nghiên cứu các món ăn của chúng ta, xem chúng có thể phát triển thành thức ăn đóng gói và đồ ăn vặt có thể bảo quản được lâu hay không, tôi nghĩ có khả năng rất cao, nếu sau khi sản phẩm được phát triển, bước tiếp theo chúng ta sẽ xây dựng nhà máy, tham gia các kênh bán hàng và bắt tay vào con đường phát triển khác. Hơn nữa tiềm năng của thị trường này lớn hơn nhiều so với ngành cung cấp dịch vụ ăn uống mà chúng ta đang làm. Đương nhiên chúng ta phải kiên quyết thực hiện hiệu ứng domino. Kế hoạch này có thể thực hiện trong ba năm. Đây là một kế hoạch lâu dài, nhưng bây giờ chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị, tiến hành sắp xếp.” Lý Vũ Hân nói tiếp.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân thì bất đắc dĩ cười, cuối cùng anh đã hiểu sự khác nhau giữa người ngoài nghề và người trong nghề thế nào, công ty này trong tay Diệp Lăng Thiên cũng chỉ mở mười cửa hàng là tối đa. Nhưng công ty nhà trong tay người chuyên nghiệp như Lý Vũ Hân thì có tiềm lực vô hạn. Sự khác biệt của hai người rất lớn, điều này mang lại một sự thật cho Diệp Lăng Thiên, đó là anh chỉ có thể làm người sáng lập, chuyện phát triển phải giao cho Lý Vũ Hân, anh thật sự không phải là một người quyết định chiến lược và quản lý giỏi.

“Tôi sẽ ủng hộ.” Diệp Lăng Thiên không nói nhiều.

“Cảm ơn, tôi sẽ viết kế hoạch này tỉ mỉ, đến lúc đó anh có thể đọc kỹ hơn, chúng ta sẽ nghiên cứu nội dung cụ thể sau. Đây là bản kế hoạch của tôi về công ty bảo vệ của anh, tôi tìm rất nhiều tài liệu trên mạng, cũng hỏi qua rất nhiều người trong nghề, sau đó tôi tổng hợp lại làm bản kế hoạch này, cũng coi như tương đối hoàn chỉnh, anh đọc xem có vấn đề gì trong đó thì chúng ta cẩn thận nghiên cứu thêm.” Lý Vũ Hân nói xong thì lấy một bản kế hoạch đã được đóng dấu trong túi xách đưa cho Diệp Lăng Thiên. Tài liệu rất dày, khoảng bốn năm chục tờ, điều này chứng tỏ Lý Vũ Hân rất quan tâm đến chuyện này.

“Tôi mang về từ từ xem, cảm ơn em.” Diệp Lăng Thiên thật lòng có chút cảm động.

“Anh trả lương cho tôi mà, chẳng lẽ tôi không nên làm việc vì anh sao? Nếu anh quyết định bước vào ngành này thì cũng cần phải hình thành một số thói quen trong ngành, cho dù anh làm chuyện gì thì việc đầu tiên là lập một báo cáo khả thi, chứng minh nó hoàn toàn có thể thực hiện được, sau đó làm một bản kế hoạch tỉ mỉ, rồi bắt đầu thực hiện. Anh cứ không bắt đầu làm gì như vậy thì có phải anh cảm giác bó tay nghĩ không ra đúng không? Còn cảm thấy mờ mịt?” Lý Vũ Hân cười với Diệp Lăng Thiên.

“Không phải tôi có em sao? Được rồi, tôi đi trước đọc bản kế hoạch, em cũng ra ngoài xem tivi đi, đừng bận rộn cả ngày như thế.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt cười, sau đó cầm kế hoạch ra khỏi phòng của Lý Vũ Hân.

“Chờ một chút.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên gọi Diệp Lăng Thiên.

“Sao vậy?”

“Anh cầm đồ đi thử xem sao,” Lý Vũ Hân lấy hai túi giấy trong ngăn tủ đưa cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên khó hiểu nhìn qua, sau đó cau mày hỏi: “Em mua quần áo cho tôi?”

“Ừ, giữa trưa tôi không có việc nên ra ngoài dạo phố, mua quần áo cho anh theo phong cách người lãnh đạo. Dù sao hiện tại anh cũng là tổng giám đốc, kinh doanh vốn là như vậy, khí chất và hình tượng rất quan trọng, hiện tại cách ăn mặc của anh không giống như người làm kinh doanh. Sau này anh tìm hiểu cách ăn mặc một chút, ăn mặc rất quan trọng, anh tạm thời không cảm thấy gì, đến khi công ty càng phát triển thì anh sẽ hiểu. Từ ngày mai bắt đầu, tôi bắt đầu huấn luyện anh các thói quen trong những phương diện này, đừng quên anh mới là tổng giám đốc của công ty.” Lý Vũ Hân cười.

“Bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên nhìn quần áo hỏi.

“Hai tỷ một trăm triệu, không nhiều không ít, đúng hai tỷ một trăm triệu.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói, Diệp Lăng Thiên ngẩn người, lúc này anh mới nhớ tới hình như lần trước mình đã nói những lời này với Lý Vũ Hân, không ngờ lúc này cô dùng nó đáp trả lại mình.

“Lần trước em mua đồ cho Diệp Sương, lần này em lại mua đồ cho tôi, tất cả bao nhiêu tiền?”

“Anh hỏi bao nhiêu tiền làm gì? Được rồi, tôi mua quần áo cho anh là vì công ty, tôi không phải lấy tiền túi ra trả, công ty sẽ thanh toán. Được rồi, anh mau đi thay thử xem. ” Lý Vũ Hân nói xong thì đẩy Diệp Lăng Thiên vào phòng mình, cô đi ra phòng khách xem tivi với Diệp Sương.

Diệp Lăng Thiên không phải là đồ ngốc, anh có thể nhìn ra được bộ âu phục và cà vạt này có giá trị không nhỏ, Lý Vũ Hân vừa vào công ty nên tiền lương chỉ có chín mươi triệu, có lẽ cô cũng dư lại không được mấy đồng, Diệp Lăng Thiên cũng không biết nói gì mới tốt, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Lý Vũ Hân của hiện tại và Lý Vũ Hân trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau, ngoại trừ lúc nói chuyện công việc hoặc là ở công ty thì rất khó tìm thấy được bóng dáng của Lý Vũ Hân trước kia trong con người cô bây giờ. Hoàn cảnh quyết định tính cách con người, dường như một lần nữa chứng thực những lời này.