Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 385




CHƯƠNG 385: SỐNG CHUNG (5)

Sau khi trở về thì Diệp Lăng Thiên lên đi vào trong phòng bếp nấu cơm.

“Để tôi giúp cho, có cần làm cái gì không?” Lý Vũ Hân bước vào trong phòng bếp hỏi anh.

“Không cần đâu, em cứ xem tivi với Diệp Sương đi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Tôi không biết thì có thể học được mà, anh cứ nói cho tôi nghe đi, tôi có thể làm cái gì?” Lý Vũ Hân kiên trì.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân rồi nói: “Vũ Hân, em không cần thiết phải ép buộc mình đâu, em muốn học thì cũng được, nhưng mà cứ từ từ làm thôi, sau này còn nhiều thời gian đi ra ngoài đi, một mình tôi có thể làm xong rất nhanh thôi.”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, gật đầu sau đó đi ra ngoài.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Vũ Hân nói: “Tôi có hơi mệt, đi ngủ một chút nha.” Nói xong thì trở về phòng đi ngủ.

“Chị Vũ Hân sao vậy anh? Cứ có cảm giác là cảm xúc của chị không tốt lắm.” Diệp Sương cẩn thận hỏi.

“Cô ấy bị người khác hại không còn cái gì nữa, không có nhà để về, tâm trạng có thể tốt được à? Chiều hôm nay anh phải đến công ty, chiều nay em không có tiết học đúng không, vậy thì em đừng có đi ra ngoài, ở trong nhà với cô ấy đi, cố gắng làm cho cô ấy giải sầu, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.” Diệp Lăng Thiên dặn dò Diệp Sương, sau đó đi ra khỏi cửa.

Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của công ty thật ra vẫn là phải nhanh chóng mở cửa hàng mới, cho nên nửa tháng trước Diệp Lăng Thiên đã tuyển thêm hai nhân viên, đặc biệt phụ trách điều tra thị trường. Diệp Lăng Thiên nói phạm vi muốn mở cửa hàng mới cho anh ta nghe, sau đó anh ta đi điều tra thị trường ở khu vực này, bao gồm cả việc tìm kiếm mặt bằng phù hợp và hỏi thăm giá cả, vân vân. Cuối cùng anh ta viết một bản báo cáo chi tiết mà anh ta nghĩ là nó phù hợp đưa cho Diệp Lăng Thiên, đây cũng là một thử nghiệm tiêu chuẩn hóa, quy mô hóa mà Diệp Lăng Thiên đang tìm kiếm. Dù sao thì nó có vẻ như là rút ngắn thời gian hơn so với cái kiểu cả ngày cứ ngồi xổm ở trên đường để tìm kiếm cửa hàng phù hợp trước kia của mình, hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng đã ý thức được tầm quan trọng của việc điều tra thị trường, giống như là cửa hàng Giải Phóng là một ví dụ. Quy mô đầu tư của cửa hàng Giải Phóng không tỉ lệ thuận với thu nhập thực tế mà anh đã nhận được, tiền đầu tư của nó còn hơn một nửa của cửa hàng Xuân Thiên, nhưng mà lợi nhuận thực tế lại không bằng của cửa hàng Xuân Thiên, cuối cùng cũng bởi vì Diệp Lăng Thiên quá mức mù quáng, cũng chưa từng đưa ra quyết định chính xác, điều tra thị trường một cách chuyên nghiệp, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này. Cũng là từ đó về sau Diệp Lăng Thiên mới cố ý thông báo tuyển dụng hai nhân viên chuyên nghiệp để thành lập phòng thị trường, chuyên môn phụ trách chuyển này.

Sau khi đã sắp xếp những chuyện ở công ty xong, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đi đến ngân hàng chuyển số tiền là Lý Tiên Nguyên đã đưa cho anh vào trong thẻ của chính mình, lúc trước anh vẫn không sử dụng số tiền đó, cho đến ngày hôm nay thật sự đã xuất hiện ra tình huống mà lúc trước Lý Tiên Nguyên đã đoán được, nên anh mới lấy số tiền đó ra. Anh nhất định sẽ hoàn thành lời hứa của mình với Lý Tiên Nguyên, về phần làm như thế nào thì anh tạm thời còn chưa suy nghĩ kỹ.

Lúc về đến nhà, vừa mở cửa thì liền nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh của hai người phụ nữ, so với bình thường thì náo nhiệt không ít. Lúc bình thường cũng chỉ có một mình Diệp Sương ở trong nhà, phần lớn thời gian ngoại trừ âm thanh tivi thì cũng không có âm thanh nào khác, rất là yên tĩnh.

“Cái này phải làm như thế nào đây, cứ rửa luôn hay là làm sao?” Diệp Lăng Thiên nghe thấy giọng nói của Lý Vũ Hân.

“Cái này phải gọt vỏ ra, để em gọt cho, gọt xong rồi thì chị rửa.” Diệp Sương nói.

Diệp Lăng Thiên đi đến nhìn một chút, nhìn thấy hai người phụ nữ đang bận bịu ở trong phòng bếp, đều rất nghiêm túc, căn bản cũng không chú ý đến Diệp Lăng Thiên bước vào.

“Hai người bọn em đang làm cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên đi vào trong phòng bếp, cất tiếng hỏi.

“Anh về rồi hả, chị Vũ Hân cứng rắn muốn em daỵ chị ấy nấu cơm, anh đừng có hiểu lầm em nha, em không có ép buộc chị Vũ Hân làm việc đâu đó.” Diệp Sương vội vàng rủ sạch quan hệ.

“Anh về rồi.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Hai người bọn em cứ làm đi, để anh đi xem tivi một lát.” Diệp Lăng Thiên cười cười, không quấy rầy hai cô gái nữa, tự mình trở lại phòng khách xem tivi, trong lòng thì đang suy nghĩ phải làm như thế nào để doanh nghiệp lớn hơn, công ty lớn hơn và làm như thế nào để sử dụng một trăm năm mươi tỷ của Lý Tiên Nguyên. Anh cũng không phải là doanh nhân, mặc dù là đã kinh doanh được gần một năm, nhưng mà trên thực tế thì anh cũng chỉ coi như là làm loạn mà thôi, đối với người khác mà nói cầm một trăm năm mươi tỷ này có thể sẽ vui mừng muốn chết, đây chính là một vận may từ trên trời. Nhưng mà một trăm năm mươi tỉ đối với Diệp Lăng Thiên mà nói lại đại biểu cho một lời hứa hẹn, một phần trách nhiệm và áp lực, nếu như không phải là do bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không muốn một trăm năm mươi tỷ của Lý Tiên Nguyên.

Hai cô gái vẫn còn đang bận bịu ở trong phòng bếp, Diệp Sương thì đang làm, Lý Vũ Hân lại giống như một người giúp việc nghe theo lời chỉ huy của Diệp Sương, càng không ngừng hỏi Diệp Sương cái này cái kia. Lý Vũ Hân thật sự thay đổi rồi, hơn nữa cũng đã thay đổi rất nhiều rất nhiều, điểm này Diệp Lăng Thiên đã biết ở trong lòng, Diệp Lăng Thiên cảm thấy loại thay đổi này chưa chắc là chuyện xấu, cho nên anh cũng không nói cái gì.

“Ăn cơm thôi.” Lý Vũ Hân hô lên, sau đó lên nhìn thấy Lý Vũ Hân bắt đầu dọn bát đũa lên trên bàn.

“Được rồi, món cuối cùng cũng đã lên bàn.” Diệp Sương cởi tạp dề xuống, vui mừng hớn hở nói, sau đó sắp xếp đồ.

“Anh, có đẹp không?” Diệp Lăng Thiên bước tới, sau khi Diệp Sương cởi tạp dề ra thì bỗng nhiên lại dạo quanh một vòng ở trước mặt của Diệp Lăng Thiên rồi nói.

“Cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên không hiểu nhìn Diệp Sương.

“Quần áo đó, quần áo mới đó, hồi chiều này chị Vũ Hân mua cho em á, có đẹp không? Bộ này tới chín triệu lận.” Diệp Sương nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại trừng mắt nhìn Diệp Sương, nghiêm túc nói: “Ai kêu em đòi chị Vũ Hân của em mua quần áo cho em hả? Em muốn mua quần áo, tự em không có tiền à? Không phải là tháng nào anh cũng cho em tiền hả, nếu như em không có tiền thì có thể tìm anh mà xin.”

“Anh bị gì vậy hả, hung dữ như vậy làm cái gì? Đây là do tôi mua cho Diệp Sương đó, cũng không phải là em ấy muốn tôi mua cho em ấy, anh trách em ấy làm cái gì chứ! Hơn nữa tôi mua cho em ấy một bộ quần áo thì như thế nào?” Lý Vũ Hân kéo Diệp Sương qua trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Bộ quần áo đã hơn chín triệu rồi, ở trên người của em tổng cộng có được bao nhiêu tiền, em mua quần áo cho em ấy rồi thì em phải làm sao bây giờ, em không cần phải sống hả? Em ấy không phải là không có quần áo để mặc.” Diệp Lăng Thiên quay mặt qua nói với Lý Vũ Hân.

“Tôi… vẫn còn có tiền, hơn nữa trên cơ bản tôi cũng không xài tiền làm gì, mua thức ăn đều là do hai người mua, tôi có thể tốn tiền làm cái gì.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương và Lý Vũ Hân, cũng không nói cái gì nữa, trừng mắt nhìn Diệp Sương. Chắc có lẽ là Diệp Sương đá ý thức được vấn đề, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.

“Ăn cơm thôi.” Diệp Lăng Thiên chậm lại nói, sau đó bắt đầu ăn cơm.

“Ngày mai tôi sẽ bắt đầu ra ngoài tìm việc làm.” Lý Vũ Hân ăn được vài miếng thì nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi: “Sao lại vội vàng như vậy, trước tiên cứ ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, cho tâm trạng của mình tốt hơn rồi thì nói đến chuyện công việc cũng không muộn mà.”

Lý Vũ Hân lắc đầu nói: “Ở nhà thì lại ở không không có chuyện gì làm, lại càng không tốt hơn.”