CHƯƠNG 378: HAI NGƯỚI KẾT HÔN ĐI (1)
Khi tiếp tục rảnh rỗi, hàng ngày, Diệp Lăng Thiên lại đúng giờ 9 giờ sáng đi làm, 5 giờ chiều tan làm. Hôm nay, Hứa Hiểu Tinh gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, bảo Diệp Lăng Thiên buổi tối ra ngoài ăn cơm.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn đi.
Hứa Hiểu Tinh hẹn ở một nhà hàng bình thường, ngay cạnh trường học, khi Diệp Lăng Thiên đến, Hứa Hiểu Tinh đã gọi món rồi, đồ ăn đã được bày lên bàn.
“Em không chờ anh mà gọi món trước rồi, đều là món anh thích ăn.” Hứa Hiểu Tinh nói. Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, đúng đều là món bình thường anh thích ăn.
“Anh ăn cơm đi, anh chắc đói rồi nhỉ.” Hứa Hiểu Tinh cười nói, sau đó bản thân bắt đầu ăn. Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh một chút, cảm thấy tâm trạng của Hứa Hiểu Tinh hôm nay có chút không đúng, anh vừa quan sát Hứa Hiểu Tinh vừa nói: “Có phải em có chuyện gì hay không?” .
“Cũng không có việc gì, có lẽ cuối tháng này em phải đi rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.
“Đi rồi? Đi đâu?” Diệp Lăng Thiên mở to mắt hỏi.
“Nước B.”
“Nước B? Sao đột nhiên em lại muốn đi nước B?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Không phải đột nhiên muốn đi, cũng không phải do bản thân em quyết định, đây là sắp xếp của trường học. Nhà nước và nước B có kế hoạch giao lưu học hỏi lẫn nhau giữa những người làm công tác giáo dục, trường em và một đại học của nước B là trường học kết nghĩa, lần này, trường học sắp xếp mười người giao lưu học tập, trao đổi với đại học đối phương. Theo yêu cầu của nhà trường, người được phái đi hầu hết đều là giáo viên trẻ, và phải là giáo viên trẻ ưu tú. Tuổi em dù không nhỏ, nhưng so với các đồng nghiệp thì em vẫn là trẻ tuổi, hơn nữa em cũng đã là phó giáo sư, xem như cũng là ưu tú rồi. Nên người đầu tiên được chọn chính là em.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.
“Đi bao lâu?” Diệp Lăng Thiên bỗng không còn tâm trạng ăn cơm, chậm rãi hỏi.
“Một năm.”
“Lâu như vậy sao?”
“Anh … không nỡ xa em sao?” Hứa Hiểu Tinh bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết trả lời thế nào, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đúng là mình có chút không nỡ, sau đó hỏi: “Sao lại gấp gáp như vậy chứ, xuất ngoại mà cũng không thông báo sớm, xuất ngoại thì còn phải làm hộ chiếu mà.”
“Thật ra, việc này đã sớm được nhắc đến rồi, cuối năm ngoái nhà trường đã thông báo, sau khi khai giảng không lâu nhà trường đã quyết định danh sách nhân viên rồi. Trong thời gian này, vì xảy ra chuyện của Vũ Hân, nên em mới không nói mọi người biết. Em đã hoàn tất thủ tục và sắp xếp xong công việc, nhà trường cũng đã đặt vé vào ngày 28 rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói, tâm tình của cô vẫn ủ dột.
“Đến lúc đó anh sẽ tiễn em đi.” Diệp Lăng Thiên cũng chợt không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ chậm rãi nói.
“Không cần, trường học sẽ sắp xếp xe đưa đi, yêu cầu mọi người phải cùng đi.”
“Ồ, vậy được rồi, bản thân đến bên kia phải chú ý an toàn, chắc nghỉ hè sẽ về phải không? Trường học nước B có nghỉ hè hay không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Có, nhưng bọn em có nhiệm vụ công tác vào kỳ nghỉ hè, nên có lẽ không trở về được, theo như trường học đã nói, nếu không có tình huống đặc biệt thì cả một năm sẽ không thể trở về.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu nói, cô cũng chưa hề ăn gì.
“Hiện em không an tâm về Vũ Hân, sau khi em đi, anh nhất định phải quan tâm đến Vũ Hân hơn. Cô ấy chưa từng kể với em về chuyện của công ty cô ấy, nhưng em biết, giờ cô ấy đang rất khó khăn. Ngày nào cô ấy cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng thực tế tâm trạng lại rất kém. Em sợ trong lòng cô ấy chịu không nổi áp lực lớn như vậy mà xảy ra vấn đề gì, em thật không hi vọng cô ấy kiên cường chống đỡ như thế. Lăng Thiên, lần này em đi, anh có thể đồng ý một yêu cầu của em hay không?” Hứa Hiểu Tinh bỗng nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Em nói đi.”
“Anh hãy kết hôn với Vũ Hân đi.” Hứa Hiểu Tinh cắn môi mình, nghiêm túc rành mạch nói. Diệp Lăng Thiên thật bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Hứa Hiểu Tinh, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh không giống như đang nói đùa, hỏi: “Tại sao em lại nói như vậy?”
“Anh cũng đã biết hoàn cảnh của Vũ Hân rồi đấy, ngoài ba cô ấy thì cô ấy không còn người thân nào khác, mà giờ ba cô ấy cũng mất rồi, chỉ còn lại một mình cô ấy, em thì lại phải đi. Cô ấy đã nói với em, giờ đây cô ấy gần như không có gì cả, nếu như tập đoàn sụp đổ, cô ấy đúng là không có gì cả, ngay cả ăn cơm cũng sẽ thành vấn đề. Hiện tại áp lực của cô ấy rất lớn, nên cô ấy cần một người bên cạnh để dựa vào, ủng hộ cô ấy, giúp đỡ cô ấy, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Mà người này chỉ có thể là anh, bởi vì, cô ấy yêu anh. Diệp Lăng Thiên, em biết anh là người đàn ông như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không vì cô ấy hiện đang gặp khó khăn lớn như thế mà e ngại đúng không? Anh hãy kết hôn với Vũ Hân đi, cho cô ấy một ngôi nhà ấm áp, cho cô ấy một chỗ dựa kiên cường, giúp cô ấy vượt qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời cô ấy, có được không? Xem như em xin anh, bởi vì, em thật rất muốn giúp cô ấy, nhưng em không thể giúp được, người có thể giúp cô ấy cũng chỉ có anh mà thôi, vì cô ấy yêu anh, vì anh có năng lực giúp cô ấy. Em tin anh nhất định giúp được, em thật không muốn ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy gắng gượng như vậy nữa, ban ngày thì tỏ vẻ bình tĩnh kiên cường, thế nhưng ban đêm, khi tỉnh dậy vào lúc nửaa đêm em thường xuyên thấy cô ấy đang khóc.” Dứt lời, hốc mắt Hứa Hiểu Tinh cũng ửng đỏ, cô rất thương Lý Vũ Hân.
“Người thân duy nhất đã bỏ cô ấy mà đi, gia sản nghìn tỷ nay cũng không còn gì cả. Hiện tại, cô ấy ngay cả tiền đổ xăng xe cũng không có. Lần trước em phát hiện cô ấy hai ngày đi xe buýt đi làm, em cảm thấy rất đau lòng, trong trí nhớ của em, cô ấy chưa từng ngồi xe buýt, nên em đưa cho cô ấy một tấm thẻ, ép cô ấy nhận lấy, cô ấy nói cô ấy sẽ trả em. Mấy người có thể chịu được sự chênh lệch như vậy, sự đả kích như vậy chứ?” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, chậm rãi hút thuốc, rồi nói: “Anh sẽ cố hết sức giúp cô ấy, sau khi em đi, anh cũng sẽ cố hết sức quan tâm cô ấy, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì.”
“Em đang nói về chuyện anh kết hôn với cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh kiên định lạ thường hỏi: “Chỉ có anh kết hôn với cô ấy, mới có thể lần nữa cho cô ấy một ngôi nhà ấm áp, như vậy cô ấy mới không cảm thấy trên thế giới này chỉ còn lại mình cô ấy sống lẻ loi trơ trọi, anh hiểu không?”
“Kết hôn cũng không phải chuyện riêng của anh, anh đã từng nói với cô ấy, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, nếu cô ấy sẵn sàng gả cho anh, anh chắc chắn cưới cô ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy sẵn sàng kết hôn với anh. Hơn nữa, anh cho rằng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện này, trạng thái của cô ấy bây giờ không thích hợp bàn chuyện tình cảm, anh cũng không muốn bàn, còn kết hôn, phải xem ý trời thôi.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói. Lúc này, đúng là anh không có tâm trạng bàn chuyện tình cảm, bao gồm Lý Vũ Hân, cũng gồm cả Hứa Hiểu Tinh đối diện.