CHƯƠNG 363: GIAO PHÓ ( 3 )
Diệp Lăng Thiên do dự thật lâu, cuối cùng nhìn vẻ mặt Lý Tiên Nguyên tiều tụy yếu ớt ánh mắt cầu xin, anh gật đầu.
Lý Tiên Nguyên cười, nhìn Diệp Lăng Thiên cười, cuối cùng nói: “Cám ơn cậu. Cậu gọi Vũ Hân vào đi.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, đứng lên, gọi Lý Vũ Hân đang ở ngoài vào.
“Hai người nói cái gì vậy? Nói lâu như thế? Không phải nói ba đừng nói quá nhiều với anh ấy rồi sao?” Lý Vũ Hân đi vào giận hờn nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Tiên Nguyên.
“Lăng Thiên nói chuyện công ty của nó, ba cho cậu ấy vài kiến nghị, trên cơ bản đều là cậu ấy nói, ba nghe, chưa nói cái gì” Lý Tiên Nguyên cười nói.
“Được rồi được rồi, ba ngủ đi ba, sức khỏe ba bây giờ rất yếu, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Rồi, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba đi ngủ trước.” Lý Tiên Nguyên cười cười, hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, một hơi nói nhiều như vậy, sức khỏe ông bây giờ, quả thật là chịu không nổi.
Lý Vũ Hân đi qua cẩn thận đắp chăn cho ba mình, sau đó kêu Diệp Lăng Thiên ra ngoài.
“Hôm nay sao anh lại tới đây?”
“Không có việc gì, cho nên đến đây thăm, chúc tết Lý tổng.”
“Đúng vậy a, hôm nay là mùng hai.” Lý Vũ Hân giống như đột nhiên nhớ ra vậy.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Tình huống như trước không quá lạc quan, nhưng người tỉnh lại, cũng xem trong cái rủi có cái may, nhưng mà, bệnh vẫn còn. Chỉ có thể từ từ xem sao, coi trị liệu sau này có tác dụng hay không, bác sĩ cũng không biết. Tóm lại, muốn khỏe lại, cơ bản là không thể, bây giờ chỉ là xem có thể sống bao lâu.” Lý Vũ Hân nói xong, nước mắt rơi xuống như mưa, lời nói cũng nghẹn ngào, cô đã muốn kiên cường, kiên cường ở trước mặt ba, cô luôn không thể hiện sự bi quan.
“Ông ấy biết tình hình của mình không?” Diệp Lăng Thiên hỏi thử.
“Không biết, em nói với tất cả bác sĩ, y tá không được nói với ông ấy, chỉ nói với ông ấy, qua một thời gian ông ấy có thể xuất viện, không có vấn đề gì lớn. Ông ấy rất lạc quan, vẫn luôn cười. Em không dám nói cho ông ấy, thật ra chính em cũng không muốn biết kết quả này.” Lý Vũ Hân nói xong lại tựa vào lên vai Diệp Lăng Thiên khóc.
Diệp Lăng Thiên không biết nên an ủi Lý Vũ Hân như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Lý Vũ Hân.
“Không cần lo lắng cho em, em sẽ kiên cường, em nhất định sẽ kiên cường. Cho dù ông ấy đi rồi, em cũng sẽ kiên cường chịu đựng, em còn muốn cứu tập đoàn, đó là tâm huyết suốt đời của ông ấy, em sẽ không để tập đoàn sụp đổ.” Lý Vũ Hân khóc một hồi lâu, đứng dậy, lau nước mắt kiên định nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi tin tưởng em nhất định có thể làm được.”
Ngay cả Lý Tiên Nguyên cũng tự nói, tập đoàn đã không cứu được, Diệp Lăng Thiên không tin Lý Vũ Hân có thể sáng tạo kỳ tích. Nhưng mà, lúc người tuyệt vọng nhất định phải cho cô một cái ký thác, cho cô một cái lí do để kiên cường. Giống như lúc Diệp Lăng Thiên biết tin mẹ mình qua đời, sau đó nghĩ phải chăm sóc tốt Diệp Sương vậy, lý do Lý Vũ Hân kiên cường lúc này là muốn cứu lại tập đoàn. Tuy rằng, sự kiên cường về tâm trí của Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân không giống nhau, nhưng là, đạo lý là như nhau.
Diệp Lăng Thiên không ở lâu tại bệnh viện, anh tin tưởng Lý Vũ Hân sẽ không có việc gì.
Đeo trên lưng hứa hẹn nặng nề với Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà. Thật bất ngờ, trong nhà không chỉ có Diệp Sương, còn có Trương Ưu Ưu, hai cô bé xem phim truyền hình bàn tán sôi nổi. Diệp Sương đã mua đồ ăn, vốn chuẩn bị tự mình nấu cơm, đúng lúc Diệp Lăng Thiên đã về, trách nhiệm này liền rơi vào tay Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nấu cơm cho hai cô bé, sau khi ăn xong cơm trưa xong, Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương, anh mệt mỏi, muốn đi ngủ một lát, sau đó nhốt mình trong phòng, suy nghĩ cả buổi chiều, về phần anh cuối cùng là suy nghĩ cái gì, không ai biết.
Mùng ba, một số công nhân trong tiệm sớm quay lại đã đến gần đủ, bao gồm cả Chu Ngọc Lâm, chỉ trừ Vương Lực còn không có quay lại, vì nhà Vương Lực khá xa, cho nên Diệp Lăng Thiên để anh ta mùng năm mới về làm. Dựa theo ước định năm trước, tất cả mọi người sớm trở về đi làm, tối mùng ba cùng nhau liên hoan, địa điểm là trong quán Du Lâm, vì Chu Ngọc Lâm đã trở lại, cho nên an bài ở quán Du Lâm, vừa đúng để Chu Ngọc Lâm hoàn toàn phụ trách.
Buổi chiều, kế toán theo lời Diệp Lăng Thiên đi ngân hàng rút tiền. Sau đó ở quán Du Lâm, bắt đầu nhét tiền vào từng bao lì xì.
Buổi tối tổng cộng đãi tám bàn, bao gồm người của công ty và hai cửa tiệm hơn bảy mươi người, những người còn lại thì mùng năm đến mùng tám sẽ quay lại làm. Mấy ngày nay việc làm ăn rất tốt, Diệp Lăng Thiên xem cũng tốt lắm. Đương nhiên, sẽ không ăn đồ nướng, trong tiệm bình thường cũng chuẩn bị đồ ăn của mấy chục người, cho nên đều là đầu bếp trong tiệm nấu. Buổi tối, trước khi ăn cơm, Diệp Lăng Thiên và cô bé kế toán cầm lì xì, mỗi người lấy một bao, mỗi người đều cầm một bao lì xì, đây là quy củ ở nhiều nơi, ngày đầu tiên đi làm của năm mới sẽ tiền lì xì, tiền lì xì không nhiều lắm, một triệu rưỡi. Thêm một triệu rưỡi năm trước nữa, tổng cộng mỗi người có thêm ba triệu ăn tết. Cầm tiền lì xì, rồi liên hoan, tất cả mọi người rất vui vẻ, uống cũng vui vẻ nữa. Diệp Lăng Thiên và ba cô gái trong công ty, còn có Chu Ngọc Lâm và mấy người quản lý ngồi cùng bàn. Thỉnh thoảng có người đến kính rượu Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên không thể từ chối, ai đến cũng đều uống, uống rất nhiều rượu, cuối cùng uống đến mức người trong bàn đều sợ, bọn họ tới bây giờ chưa thấy ai có thể uống như vậy. Nhưng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên say rồi, thần tiên cũng không biết anh đến cùng uống hết nhiều ít, ba cân hay là bốn cân, bia với cả rượu đế. Đêm đó là Chu Ngọc Lâm đưa Diệp Lăng Thiên về nhà, xe thì là Chu Ngọc Lâm kêu một cô bé văn phòng có bằng lái chạy về nhà Diệp Lăng Thiên, vì Chu Ngọc Lâm cũng uống không ít rượu.
Vốn nghĩ Diệp Lăng Thiên uống rượu sẽ nháo ầm ĩ, sợ mình Diệp Sương lo không nổi, Chu Ngọc Lâm còn nằm cả đêm trên sô pha nhà Diệp Lăng Thiên, vì trong tiệm hôm nay khai trương anh ấy mới sớm liền đi. Mà thật sự, Diệp Lăng Thiên uống say, không có la hét, không có đánh người, chỉ có giữa chừng thất tha thất thểu ngồi dậy từ trên giường chạy đến toilet ói hai lần, thời gian còn lại vẫn luôn yên lặng ngủ. Nhưng, vẫn làm khổ Chu Ngọc Lâm và Diệp Sương, hai người cả đêm không dám ngủ. Đặc biệt là Diệp Sương, lo lắng đến sắp khóc, bởi vì cô chưa từng thấy Diệp Lăng Thiên uống say, đây là lần đầu tiên.