CHƯƠNG 361: GIAO PHÓ ( 1 )
Tất nhiên, Diệp Lăng Thiên cũng có ý nghĩ này, nhưng hiểu biết của anh đối với công ty bảo vệ và vệ sĩ, thật ra cũng không nhiều, trước kia dù anh đã làm bảo vệ và vệ sĩ, làm việc mấy tháng ở công ty bảo vệ và vệ sĩ, nhưng mà, chỉ là làm việc, anh hoàn toàn không hiểu cách vận hành của công ty bảo vệ và vệ sĩ, cho nên, chuyện này, anh chỉ để trong lòng, không quá ham thích.
Sau khi ăn xong bữa trưa ở nhà Lục Oánh, Diệp Sương muốn ở lại chơi cùng Trương Ưu Ưu, Diệp Lăng Thiên nghĩ, kỳ nghỉ đông này Diệp Sương ở nhà cũng đủ lâu rồi, bởi vì ở thành phố A gia đình anh không có người thân hay bạn bè gì, cho nên Diệp Sương bình thường cũng không ra ngoài quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố với bạn bè, nếu Trương Ưu Ưu ở nhà, Diệp Lăng Thiên cũng chiều cô.
Diệp Lăng Thiên và Lục Oánh đến thư phòng đối chiếu khoản mục một chút lúc sau liền rời đi, sau đó buổi chiều trực tiếp đi nhà họ Yến, thăm hỏi Lí Đông Sinh, dù sao Lí Đông Sinh cũng là người lớn, vẫn là người lớn mà Diệp Lăng Thiên rất kính trọng. Buổi chiều đó đều uống trà nói chuyện phiếm với Lí Đông Sinh, trên cơ bản hai người nói đều là những chuyện trong bộ đội năm đó, bởi vì hai người đều thuộc về quân đội, xem như cùng một loại người, những chuyện cũ này bọn họ không thể nói với bất kì ai, nhưng nói giữa họ thì không có quan hệ to tát gì. Dù sao, thỏa thuận giữ bí mật là cả đời, hai người bọn họ dù cho có nhiều chuyện hơn nữa, cũng chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nào nói với ai khác, người nhà cũng không được. Cho nên hai người cũng giống như tìm được tri kỷ, đóng cửa ngồi trong thư phòng nói chuyện cả buổi chiều, buổi tối Diệp Lăng Thiên vẫn ở nhà Lí Đông Sinh ăn cơm chiều, ăn xong mới rời đi.
Buổi tối lúc Diệp Lăng Thiên về nhà mới chạy xe đến dưới lầu, liền thấy Lục Oánh chạy xe đến, sau đó Diệp Sương xuống xe, Lục Oánh tự mình đưa Diệp Sương về.
“Còn phiền bà tự mình đưa về.” Diệp Lăng Thiên hơi ngượng ngùng nói, anh nghĩ Diệp Sương đã tự mình về nhà từ lâu, cho nên không có gọi điện thoại đến hỏi.
“Tới nhà của tôi làm khách tôi đưa về không phải là chuyện đương nhiên sao? Diệp Sương, Ưu Ưu về nhà cũng không có chuyện gì làm, một người cũng rất chán, dì gần đây rất bận, có thể phải đi xa, cũng không có nhiều thời gian ở cùng con bé, con chán thì cứ đến tìm Ưu Ưu chơi, hai đứa con ở cũng nhau bác cũng yên tâm ” Sau khi Lục Oánh xuống xe thì nói với Diệp Sương.
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói chuyện vài câu với Lục Oánh thì Lục Oánh ra về. Mùng một tết, sáng sớm Diệp Lăng Thiên đã ngủ, đơn giản là đêm qua ngủ quá ít.
Mùng hai hôm nay Diệp Lăng Thiên khó khăn lắm mới ngủ nướng, đây là ngày mà lần đầu tiên anh cảm thấy mình không có việc gì làm kể từ khi xuất ngũ trở về trong gần một năm nay. Ngủ nướng cũng chỉ tới tám giờ thì dậy, ăn sáng xong Diệp Lăng Thiên lại ra cửa, chạy xe tới thẳng bệnh viện, anh đến thăm Lý Tiên Nguyên, cũng thăm Lý Vũ Hân.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy Lý Vũ Hân đang ngồi ở cạnh giường đúc canh cho Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, hỏi: “Tỉnh rồi sao?”.
“Ừ, tỉnh rồi, tối hôm qua vừa mới tỉnh lại.” Lý Vũ Hân gật đầu nói xong.
“Đến rồi.” Sau khi Lý Tiên Nguyên nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, mơ hồ nói.
“A, Lý tổng, năm mới vui vẻ, tôi đến chúc tết ông” Diệp Lăng Thiên đi lại nói với Lý Tiên Nguyên.
“Vũ Hân, con đi ra ngoài trước, ba có chút chuyện muốn nói với Lăng Thiên.” Bỗng nhiên Lý Tiên Nguyên nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân ngẩn người, nói: “Bác sĩ nói, ba phải nghỉ ngơi nhiều, không cần nói nhiều, ba nói vài câu thôi, có biết không?” Lý Vũ Hân dứt lời, rồi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó bước đi ra ngoài.
“Đã lâu không gặp cậu, nghe Vũ Hân nói, cậu mở công ty, rất thành công, tôi rất vui mừng. Sự thật chứng minh, ánh mắt tôi trước đây không sai, cậu là một nhân tài, cũng là một người đáng tin cậy.” Lý Tiên Nguyên cố hết sức nói.
“Lý tổng, sức khỏe ông còn yếu, đừng nói nhiều, có chuyện gì đợi ông khỏe nói sau.” Diệp Lăng Thiên có chút lo lắng nói.
Lý Tiên Nguyên ho khan vài tiếng, sau đó mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Sức khỏe của mình tôi rất rõ, tôi sống không được lâu, có một số việc không nói với cậu về sau không có cơ hội.”
“Sao có thể chứ? Không phải ông đã tỉnh rồi sao?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc.
“Tỉnh lại chỉ là nhất thời, có câu là hồi quang phản chiếu, có lẽ là tôi rồi, có thể lần sau hôn mê tôi vĩnh viễn không tỉnh lại. Bệnh của mình tôi đã biết từ lâu, trước khi tôi đi châu Âu đã tra ra bệnh này, hơn nữa, tôi đã hỏi chuyên gia rồi, bệnh này cơ bản là không chữa được. Chỉ là, lúc ấy chuyên gia nói, tôi uống thuốc liên tục, có thể duy trì ba đến năm năm, nhưng mà, tôi thật không ngờ, mới mấy tháng lại không ổn, có thể vận mệnh của tôi là như vậy đi. Sức khỏe của mình tôi rất rõ, nhiều năm trước sức khỏe của tôi bắt đầu không tốt, nhất định sống không lâu. Tôi ra đi không có quá nhiều tiếc nuối, đời này tôi đã trải qua quá nhiều thay đổi bất ngờ rồi, đời người nên trải qua tôi cũng đã trải qua, đi sớm một chút tôi sớm gặp mẹ của Vũ Hân tôi rất vui, nhưng mà, tôi có hai chuyện không bỏ xuống được, thứ nhất chính là Vũ Hân, Vũ Hân qua năm thì hai mươi chín tuổi rồi, cô gái hai mươi chín tuổi còn không kết hôn, đây là chuyện tôi không bỏ xuống được nhất, trên đời này hai cha con tôi vẫn luôn nương tựa nhau mà sống, bây giờ nếu tôi đi rồi, vậy chỉ còn mình con bé cô đơn sống trên đời này, tôi ngay cả người để phó thác cũng không có, về sau ai chăm sóc con bé? Ai bảo vệ con bé? Mặt khác, bây giờ tập đoàn xuất hiện nguy cơ lớn, cụ thể như thế nào không phải một hai câu có thể nói rõ, tôi có thể khẳng định, chỉ cần tôi đi rồi, tập đoàn lập tức sẽ tan rã, rất nhiều người trong đó, sẽ biến thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa, vốn dĩ tôi nghĩ mình có ba đến năm năm, chỉ cần cho tôi thời gian ba năm, tôi nhất định có thể giải quyết nguy cơ của tập đoàn, nhưng mà, ông trời không cho tôi thời gian dài như vậy, cho nên, nguy cơ của tập đoàn lần này tôi không giải quyết được. Vì giải quyết nguy cơ lần này, tôi đánh cược tất cả mọi thứ của tôi, phần nợ cá nhân của tôi nợ ngân hàng có lẽ cổ phần tập đoàn của tôi không đủ trả rồi, nếu tôi ra đi, Vũ Hân không chỉ mất hết toàn bộ, còn có thể thiếu nợ, đây là điểm tôi vô cùng xin lỗi con bé, những chuyện này con bé không biết, tôi chưa từng nói với con bé, cậu cũng đừng nói cho con bé. Con bé có vẻ là một người rất kiên cường, nhưng thật ra nội tâm con bé so với ai đều yếu ớt, việc này tôi không muốn con bé biết, chờ tôi đi rồi, cậu hãy nói chuyện này cho con bé.” Lý Tiên Nguyên cố hết sức chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.