Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 355




CHƯƠNG 355: GIAO THỪA (3)

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, anh nhìn Lý Vũ Hân thì trái tim vô cùng đau đớn, một lúc sau mới nói: “Nếu em thật sự không chống đỡ được nữa thì không cần làm, những việc này không nên đè nặng lên một người phụ nữ như em.”

“Nhưng tôi nhất định phải tiếp tục chống đỡ, tập đoàn này là kết quả phấn đấu cả đời ông ấy, cũng là tâm huyết của ba mẹ tôi, ông ấy rất coi trọng, tôi nhất định phải giữ được tập đoàn, tôi cũng cần phải giữ được nó. Hiện tại chúng tôi đã dùng tất cả tài sản đầu tư vào công ty, nếu tập đoàn suy đổ thì tôi chỉ còn hai bàn tay trắng. Không chỉ có tôi hai bàn tay trắng mà còn có rất nhiều người đi theo ông ấy cố gắng làm việc, ông ấy có thể mặc kệ bản thân, nhưng không thể mặc kệ sự chết sống của bọn họ.”

“Ông ấy nói bọn họ đi theo mình cả đời, ông cần phải cho bọn họ một câu trả lời, không thể để bọn họ hai bàn tay trắng, cho nên phải giữ được tập đoàn. Vì muốn giữ được tập đoàn nên ông ấy mới biến thành như vậy. Nhưng hiện tại tôi thật sự không biết nên làm gì, nếu ông ấy vẫn không tỉnh lại thì tôi không thể chống đỡ được nữa.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Em đã ăn cơm tối chưa?” Diệp Lăng Thiên thở dài, hỏi Lý Vũ Hân.

“Không có, không có khẩu vị.” Lý Vũ Hân lắc đầu.

“Tối nay là cơm tất niên, sao em có thể không ăn?”

“Anh nhìn hiện tại giống như ăn tết sao? Tôi ăn tết thế nào? Hiện tại tôi chỉ muốn thời gian trôi nhanh, ông ấy có thể tỉnh lại là được.” Lý Vũ Hân có chút mờ mịt nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, bỗng nhiên nói với Lý Vũ Hân: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

“Em đi sẽ biết thôi.” Anh nói xong thì kéo tay Lý Vũ Hân đi ra ngoài, sau đó đưa Lý Vũ Hân lên xe, lái về ra khỏi bệnh viện.

“Rốt cuộc anh muốn đi đâu? Tôi phải ở bệnh viện, lỡ ông ấy tỉnh lại thì sao?” Lý Vũ Hân có chút tức giận nói.

“Cho dù ông ấy tỉnh lại cũng sẽ hiểu cho em, ông ấy cũng không hy vọng em đứng bên cửa sổ lau nước mắt vào năm mới, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó tăng tốc lái xe.

Đường phố vắng vẻ nên xe chạy rất nhanh. Không bao lâu sau, Diệp Lăng Thiên lái xe chạy đến chạy đến dưới lầu cửa hàng Xuân Thiên.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Ăn cơm tất niên với em.” Diệp Lăng Thiên nói kéo Lý Vũ Hân đi lên lầu vào cửa hàng, lấy chìa khóa mở cửa.

Cửa hàng to như vậy vừa lạnh lẽo vừa tối thui. Diệp Lăng Thiên đi vào thì mở tất cả đèn ra. Lý Vũ Hân bỗng nhiên rùng mình, bởi vì diện tích cửa hàng quá lớn, lúc này lạnh lẽo không có người nên cảm thấy lạnh.

Diệp Lăng Thiên đi vào, sau đó mở điều hòa lên, nói với Lý Vũ Hân: “Em muốn ăn cái gì? Chọn thực đơn đi.” Anh vừa nói vừa lấy thực đơn đưa cho Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân ngẩn người, cười nói: “Sao vậy? Cửa hàng các anh còn buôn bán trong đêm giao thừa sao?”

“Có chứ, sao có thể không làm? Nhưng chỉ có một khách hàng là em, đừng chọn nữa, tôi vào kho xem còn có nguyên liệu gì nấu ăn hay không.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó đi vào kho hàng.

Lý Vũ Hân nhìn bóng dáng Diệp Lăng Thiên thì trong lòng vô cùng ấm áp. Trước đó một mình cô ở bệnh viện nhìn ánh đèn của mỗi nhà, nhà nào cũng đoàn viên, cô cảm thấy rất cô đơn vắng vẻ. Nhà người khác đoàn tụ, mà cô lại chỉ có thể đứng bên cửa sổ bệnh viện chịu gió lạnh ngắm ánh đèn, ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có. Cảm giác cô đơn vắng vẻ này thật sự từ từ cắn nuốt một người đang sống. Mà sau khi Diệp Lăng Thiên xuất hiện thì sự trống rỗng cô đơn và bất lực trong lòng cô bỗng nhiên biến mất, Diệp Lăng Thiên đưa cô đến đây làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.

“Còn có gì chứ? Cho dù không có thì tôi cũng không đói bụng.” Lý Vũ Hân cũng đi vào.

“May là trong kho còn rất nhiều, ngoại trừ rau dưa thì có đủ. Nhưng phải viết vào bảng thống kế, nếu không lúc bọn họ quay lại kiểm tra số lượng thấy thiếu đồ đạc thì sẽ nghĩ là có ăn trộm.” Diệp Lăng Thiên bỏ nguyên liệu vào trong một chiếc chậu, sau đó đi tới phòng bếp.

Diệp Lăng Thiên có chút không quen tay bật bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

“Lâu rồi tôi chưa ăn đồ ăn anh làm.” Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Tôi cũng lâu rồi chưa nấu ăn, nếu hương vị không tốt lắm thì cô đừng để ý.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì bắt đầu nghiêm túc nấu ăn. Lúc anh chuẩn bị nguyên liệu thì rất nghiêm túc, không chỉ nấu ăn mà cho dù anh làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.

Lý Vũ Hân đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, lúc này trong lòng cô vô cùng bình tĩnh và ngọt ngào, cô nhìn dáng vẻ Diệp Lăng Thiên nghiêm túc thì nở nụ cười, cứ nhìn anh đến ngây người. Cô suy nghĩ người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này cũng không bằng anh vào lúc này.

Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nấu ăn, Lý Vũ Hân đứng bên cạnh nhìn anh, hai người không nói chuyện, hơn nửa tiếng sau, Diệp Lăng Thiên đã nấu xong mấy món ăn.

“Cầm lấy.” Diệp Lăng Thiên cầm một đĩa đưa cho Lý Vũ Hân, mình cũng cầm hai đĩa, sau đó đi ra phòng bếp, khi vừa ra phòng bếp thì cảm giác được không khí lạnh, mặc dù đã mở điều hòa nhưng sảnh lớn như vậy cũng thể lập tức ấm áp lên được.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, cầm đồ ăn mang đến văn phòng rồi đóng cửa lại, mở điều hoa trong văn phòng lên, căn phòng này nhỏ nên có thể nhanh chóng ấm lên.

“Em muốn uống gì?” Diệp Lăng Thiên lại đi vào kho hỏi.

“Có rượu vang đỏ không?”

“Không có, không ai ăn đồ BBQ với rượu vang đỏ.”

“Anh uống gì?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Rượu trắng.”

“Vậy tôi cũng uống rượu trắng.”

“Không được.”

“Tôi muốn uống.”

“Vậy uống bia đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thỏa hiệp, cầm mấy chai bia ra, anh và Lý Vũ Hân cùng ngồi ở trong văn phòng.

Diệp Lăng Thiên mở một chai bia, rót cho mình một ly, lại rót cho Lý Vũ Hân một chén nhỏ nói: “Không được uống say, uống một chút thôi.”

“Nào, sắp qua năm mới rồi, năm mới vui vẻ.” Diệp Lăng Thiên cầm ly nói.

Lý Vũ Hân nhìn đồ ăn trước mắt và Diệp Lăng Thiên đang cầm ly thì bỗng nhiên hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cô nói với Diệp Lăng Thiên: “Cảm ơn anh, Lăng Thiên, đây là đêm giao thừa đặc biệt khó quên nhất của tôi, cũng sẽ là bữa cơm tất niên đáng nhớ nhất của tôi.”

“Không cần suy nghĩ chuyện khác, thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, mặc kệ chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Tối nay chúng ta chỉ nói chuyện vui vẻ, còn những chuyện không vui thì để qua một bên, năm mới vui vẻ.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì uống cạn.

“Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ.” Lý Vũ Hân cười, cũng uống một ngụm bia, đây là lần đầu tiên cô uống bia.