Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 347




CHƯƠNG 347: CÓ TÔI Ở BÊN ANH (1)

“Cô có quen luật sư nào đâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Luật sư? Không có, không quen biết luật sư, anh sao lại muốn tìm luật sư? Anh muốn kiện anh ta sao? Nhưng không có chứng cứ? Chuyện này anh ta không có vi phạm gì đến luật pháp.” Hứa Hiểu Tinh suy nghĩ rồi nói.

“Người tôi muốn kiện không phải anh ta, mà là Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm và đài truyền hình.” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa chầm chậm nói.

“Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm và đài truyền hình? Anh điên rồi sao? Sao có thể chứ? Cái này không thể thắng được đâu.” Hứa Hiểu Tinh lại trợn to mắt.

“Tôi không cần thắng, cái tôi muốn chỉ là kiện cáo mà thôi, thắng thua không quan trọng.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Hứa Hiểu Tinh nhíu mày, sau đó hỏi: “Anh muốn tuyên truyền? Nhưng, anh như vậy không phải càng tổn hại danh tiếng quán của mình hay sao?”

“Không nhất định, tình trạng vệ sinh trong quán tôi rất tốt, điểm này tôi rất có lòng tin. Bọn họ có truyền thông tuyên truyền, có thể dễ dàng bôi đen tôi, nhưng tôi không thể phản kháng. Cho nên tôi bắt buộc phải làm chút gì đó để truyền thông đứng ra nói chuyện thay cho tôi, tạo ra tâm điểm dư luận, khiến mọi người nhìn thấy tình trạng vệ sinh thực tế của quán tôi. Tôi là công ty nhỏ, không có thực lực để tổ chức họp báo, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này, một quán ăn nhỏ kiện Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm và đài truyền hình ra tòa, chuyện này chắc chắn mới lạ, tôi tin tất cả giới truyền thông chắc đều sẽ tương đối hứng thú. Cách tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có một cách này.”

“Dân kiện quan, từ xưa đến nay chưa từng có.”

“Chính vì trước đây không có cho nên tôi mới kiện.”

“Muốn tìm luật sư ngược lại rất dễ, trên đường lớn có nhiều văn phòng luật sư như vậy, dù sao anh không quan tâm thắng thua, tùy tiện tìm một người là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh suy nghĩ rồi nói.

“Không, văn phòng luật sư bình thường ai sẽ nguyện ý nhận một vụ kiện sẽ thua như này chứ? Hơn nữa còn kiện chính phủ? Tôi cần phải tìm người quen, không phải người quen chắc chắn sẽ không nhận vụ kiện loại này hơn nữa còn nguy hiểm, ngoài ra năng lực của luật sư càng mạnh cũng càng tốt. Chuyện này tự tôi nghĩ cách đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Anh nhất định phải làm như thế sao?”

“Chỉ có thể làm như thế, chia ra hai bên đi, bên này tôi đến Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm xử lý sự việc trước, đầu tiên phải mở cửa kinh doanh lại, nếu không cứ tiếp tục thế này sớm muộn phải đóng cửa quán.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.

“Tên Văn Vũ này thật sự không phải thứ gì, giống như một con chó điên cắn chặt không buông. Xin lỗi, Lăng Thiên, lần này tôi lại liên lụy tới anh rồi, nếu như hôm đó ở bệnh viện tôi không nói với anh ta như thế thì sẽ không làm như thế, cũng sẽ không mang đến phiền phức lớn như thế cho anh rồi.” Hứa Hiểu Tinh rất bực bội nói.

“Trừ phi cô gả cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không buông tha cho tôi, cô bằng lòng gả cho anh ta không?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại, mỉm cười.

“Anh cảm thấy điều này vui lắm hay sao?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Cho nên, đừng nói mấy lời vô dụng này. Diệp Lăng Thiên tôi cũng không phải là người có thể tùy tiện để anh ta chơi đùa. Được rồi, ăn cơm đi, tôi nấu ít canh cho cô, cô gần đây cần phải ăn kiêng, có một số thứ không thể ăn được.” Diệp Lăng Thiên nói rồi, sau đó đi vào trong bếp, kêu Diệp Sương đi ra, bản thân anh tận tay làm.

Hứa Hiểu Tinh thấy bộ dạng dửng dưng như thế của Diệp Lăng Thiên thì trong lòng càng thêm khó chịu, cô biết chuyện này đã đả kích rất lớn với Diệp Lăng Thiên, thậm chí ảnh hưởng lần này đối với Diệp Lăng Thiên vượt xa sự ảnh hưởng của lần đóng cửa quán lần trước với Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên lần này đã đầu tư gần 30 tỷ rồi, hơn nữa, nhân viên dưới trướng cũng có hơn 100 người, quan trọng nhất là Hứa Hiểu Tinh biết hai quán ăn này, công ty này thật sự là bắt đầu ước mơ của Diệp Lăng Thiên, bây giờ ước mới vừa bắt đầu thì nhận phải sự ảnh hưởng lớn như vậy, đả kích đối với Diệp Lăng Thiên nghĩ thôi cũng biết. Hứa Hiểu Tinh đem hết tất cả nguyên nhân đổ lên người mình, mà trên thực tế thành ra như vậy, quả thật có liên quan tới Hứa Hiểu Tinh.

Sau khi ăn xong cơm, Diệp Lăng Thiên tiễn Hứa Hiểu Tinh xuống tầng, đến chỗ xe của cô đỗ, Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh: “Cô không cần vì chuyện này mà tự trách, chuyện này có thể dẫn lửa đốt người cô, nhưng trên thực tế không có liên quan quá lớn tới cô cả. Anh ta làm như thế với tôi, nguyên nhân chủ yếu nằm ở vấn đề tính cách của bản thân tôi, điểm này tôi rất rõ, nhưng tôi không muốn thay đổi gì cả.”

“Hơn nữa, ai cũng có lúc gặp chuyện không được suôn sẻ, giống như khi tôi làm lính vậy, ai cũng không thể bảo đảm lần nào mình cũng có thể bảo đảm sống sót trên chiến trường, ai cũng không thể bảo đảm bản thân mãi mãi không trúng đạn, mấu chốt nhất là cái gì? Mấu chốt nhất là chúng ta không thể ngại khó, càng không thể sợ thất bại, cuộc đời vốn dĩ chính là một canh bạc, nếu cô đã tham gia rồi, vậy thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý đánh cược. Cho nên, mặc kệ khó khăn lần này tôi trải qua được không, thật ra cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi bây giờ cũng coi như có thành tựu rồi, nhưng tôi vẫn là tôi, tôi năm đó khi mở sạp bán rong, tôi cũng vẫn là tôi, nghĩ kỹ lại, thật ra không có sự thay đổi quá nhiều. Cho dù thật sự không vượt qua được ải này, cùng lắm tôi trở về mở sạp bán xiên nướng, đến lúc đó lại mời cô đến giúp tôi buôn bán cũng rất tốt mà.”

“Tóm lại, chuyện này cô không cần lo, cô trước tiên điều dưỡng cơ thể của mình mới là chuyện lớn. Nói ra thì tôi cũng là một thằng đàn ông, cũng phả bước vào ngày tháng bươn chải, không thể lần này xảy ra chuyện gì cũng phải dựa cô giúp đỡ tôi có đúng không? Nhớ kỹ, đừng sốc nổi, mặc dù anh ta có tiền có thế, nhưng tôi chưa chắc không phải đối thủ của anh ta.”

Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, cô ta lần đầu tiên từ trong miệng của Diệp Lăng Thiên nói ra mấy dịu dàng và cảm động như thế, cô ta cuối cùng cũng phát hiện, Diệp Lăng Thiên chỉ không thích nói chuyện, trên thực tế anh biết nói chuyện hơn bất cứ ai. Anh trông cứng rắn, trên thực tế lại là một người đàn ông rất dịu dàng. Sau khi nghe những lời của Diệp Lăng Thiên, trong lòng Hứa Hiểu Tinh dâng lên một dòng điện ấm áp, cô ta rất cảm động, bị lời nói của Diệp Lăng Thiên làm cho cảm động. Vốn dĩ tâm trạng rất bực bội khó chịu lập tức thoải mái hơn nhiều.”

“Tôi tin anh.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu chắc chắn với Diệp Lăng Thiên.

“Như vậy là đúng rồi, giúp tôi chuyển lời cho Vũ Hân, nói với cô ấy, không cần lo lắng cho tôi, không có chuyện gì lớn cả, mặc kệ như thế nào, sự việc tóm lại sẽ qua thôi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng khẽ mỉm cười nói.

“Em tại sao không tự mình nói với cậu ấy?” Hứa Hiểu Tinh có hơi không vui hỏi.

“Cô ấy… không quá muốn để ý tôi, tôi cũng không muốn tự làm khó mình. Lái xe chậm một chút, qua đoạn thời gian này tôi sẽ cùng cô đến bệnh viện tái khám.” Diệp Lăng Thiên không có nói nhiều nữa, đứng ở bên cạnh xe vẫy vẫy tay nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Bản thân anh cũng vậy, không cần cố chấp. Mặc kệ như thế nào, cho dù anh thật sự thua hết tất cả, đằng sau anh cũng còn có những người bạn như chúng tôi.” Hứa Hiểu Tinh cuối cùng nói với Diệp Lăng Thiên.

“Tôi biết, cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên thật sự bị câu nói này của Hứa Hiểu Tinh làm cho cảm động, lời nói ấm áp nhất trên đời không phải nói tôi cho bạn bao nhiêu tiền giúp bạn nhiều bao nhiêu, mà tôi tin bạn, cho dù bạn thua hết tất cả cũng không sao, tôi sẽ luôn ở đằng sau anh.