CHƯƠNG 341: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ ẤY (5)
“Có thể, đương nhiên có thể, nhưng muốn chăm sóc cũng không có cách chăm sóc như vậy cả, cô từng thấy bạn bè bình thường nào đến bệnh viện lại qua đêm chưa? Hơn nữa, còn là phòng đơn tốt như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nửa đêm canh ba, cô đơn khó nhịn, lửa gần rơm như vậy.”
“Cô đi chết đi, cô đừng quên, tôi bây giờ là bệnh nhân, tôi bây giờ là một người động cũng không thể động, tôi sao có thể lửa gần rơm được hả.” Hứa Hiểu Tinh bị nói mà mặt mày đỏ lựng, không nhịn được mà mắng.
“Vậy cô vốn dĩ muốn lửa cháy thế nào?” Đối phương bắt trúng ý của Hứa Hiểu Tinh.
“Tôi thật sự phục đám bà tám các cô, tôi đều nói với các cô rồi, tôi và anh ta bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, bạn bè vô cùng bình thường, các cô tin hay không thì tùy.” Hứa Hiểu Tinh cạn lời rồi.
“Được được được, đừng kích động, chúng tôi tin hai người chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là bạn bè bình thường có quan hệ tương đối đặc biệt mà thôi.” Đối phương lại nói nữa, cuối cùng một đám phụ nữ cười ầm cả lên.
“Đúng rồi, Hiểu Tinh, bạn trai cao phú soái hiện nay của cô đến trường tìm cô, nói tìm không thấy cô.” Một giảng viên nữ khác bỗng nói.
“Ai? Tôi khi nào lại có bạn trai rồi?” Hứa Hiểu Tinh trợn mắt hỏi.
“Chính là cái người lần trước tặng hoa cho cô, lái xe Land Rover đó.”
“Anh ta đến trường tìm tôi? Tôi ngất, cô không có nói cho anh ta tôi ở đây chứ?” Hứa Hiểu Tinh lập tức nghĩ đến Văn Vũ thì có hơi kích động hỏi.
“Người khác hỏi tôi tôi chắc chắn sẽ nói cho anh ta, sao thế? Hai người không phải là bạn sao? Lẽ nào tôi không nên nói cho anh ta sao?” Nữ giảng viên có hơi tò mò và đầu óc mờ mịt.
“Cô Tiết, cô đây là không nhìn ra sao? Rất rõ ràng, trong bệnh viện có một người ngủ lại đây, nếu như người đó đến bệnh viện, một núi không thể chứa hai hổ, đây không phải rất dễ đánh nhau hay sao? Nếu như thật sự xảy ra chuyện chảy máu gì đó, cô Tiết coi phải chịu trách nhiệm.”Một giảng viên nữ trẻ tuổi khác cười khúc khích nói.
“Á? Không đến mức thế chứ?” Nữ giảng viên có tuổi này bị đối phương nói mà có hơi hoảng.
“Cô Tiết, cô đừng nghe cô ấy nói linh tinh, không có gì đâu, hai người đều là bạn tôi. Tôi chỉ là không muốn phiền người khác, dù sao cũng không phải quá thân.” Hứa Hiểu Tinh có hơi rối bời trong lòng, nói thật, coi ta thật sự có hơi sợ Văn Vũ thật sự chạy đến đây, không phải sợ Văn Vũ, mà không muốn để Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Văn Vũ đến thăm mình, còn tại sao, bản thân cô ta cũng không nói rõ được.”
Văn Vũ từ chiều hôm qua bắt đầu gọi cho Hứa Hiểu Tinh rất nhiều cuộc gọi, Hứa Hiểu Tinh không có nghe một cuộc gọi nào, cuối cùng trực tiếp tắt nguồn điện thoại, chính vì không muốn đến Văn Vũ biết chuyện bị bệnh, nhưng không biết thế nào Văn Vũ hôm nay lại đến trường, còn thật sự bị anh ta nghe ngóng được tin tức của mình.
Diệp Lăng Thiên một mình ngồi ở hành lang hút thuốc, cửa phòng bệnh không hề đóng, một đám phụ nữ ở bên trong ồn ào anh đều có thể nghe thấy, nghe thấy đám phụ nữ này nhàn rỗi tám chuyện anh cũng chỉ có thể cười cười, có điều cũng khá vui.
“Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên nghe thấy Hứa Hiểu Tinh đang gọi, vội vàng đứng dậy đi vào, hỏi “Có chuyện gì?”
“Anh mua cho mọi người chai nước uống đi, trong bệnh viện này cũng không có nước uống.” Hứa Hiểu Tinh dặn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, thấy cũng phải, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh đi xuống dưới tầng.
“Yo yo yo, đây còn là bạn bè bình thường, tôi thấy điệu bộ này sắp thành người một nhà cả rồi.” Nữ giảng viên trẻ lại trêu đùa.
“Biến, còn nói linh tinh nữa tôi nguyền rủa cô cả đời không tìm được bạn trai.” Hứa Hiểu Tinh mặt mày đỏ bừng mắng.
“Ò, thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới luôn, cô giáo thân yêu, cao phú soái của cô đến rồi.” Một nữ giảng viên đứng ở cửa không xa sau đó đi vào nhỏ tiếng cười nói.
“Cái gì?” Hứa Hiểu Tinh lập tức không rõ tình hình.
“Không có gì, tôi nói đám chúng ta vẫn nên giải tán thôi, chỗ này lát nữa xuất hiện tình huống gì không thích hợp để chúng ta ở lại đây.” Nữ giảng viên đó thần bí nói.
Đang nói, chỉ thấy Văn Vũ ôm một bó hoa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh nằm trên giường thì vội vàng đi tới hỏi: “Hiểu Tinh, em sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Văn Vũ vừa tới thì nắm tay của Hứa Hiểu Tinh hỏi han.
Hứa Hiểu Tinh giằng ra hai lần, rút tay ra khỏi tay của Văn Vũ, lạnh lùng nhìn Văn Vũ nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Em bị bệnh tôi sao có thể không đến? Rốt cuộc bị bệnh gì? Có nặng không?” Dáng vẻ của Văn Vũ rất quan tâm.
“Ờm Hiểu Tinh, chúng tôi còn có tiết nên đi trước đây, có thời gian chúng tôi lại đến thăm cô, cô nhất định phải cố gắng chăm sóc tốt cơ thể của mình, sớm ngày khỏe lại, bye bye.” Mấy người đó rõ ràng biết loại tình huống này còn tiếp tục ở lại đây thì không thích hợp, cho nên đều chuồn về.
“Tôi bị bệnh có liên quan gì đến anh chứ? Tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi ra ngoài cho tôi.” Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng nói.
“Hiểu Tinh, em không thể như thế, cho dù là bạn bè bình thường, em bị bệnh tôi đến thăm em cũng là điều nên làm mà. Tôi biết, em còn đang vì chuyện xảy ra lần trước mà giận tôi có đúng không? Phải, lần trước chuyện đó tôi có hơi không đúng, nhưng tôi không có làm bất cứ chuyện gì phạm pháp, tôi chỉ là nhìn trúng quán đó, cho nên tôi tìm phía nhà trường muốn thuê quán đó, điều này có gì sai sao?”
“Trên thế giới này vốn dĩ chính là quan hệ mạnh hiếp yếu, tôi cũng chỉ là muốn để em nhìn thấy, em tốt cuộc nên chọn ai, cái tên Diệp Lăng Thiên đó chỉ là cái gì? Một tên vô tích sự mà thôi, em sao có thể ở bên loại đàn ông này chưa? Em xem thử, anh ta có thể cho em cái gì? Ngay cả một quán ăn cũng không giữ được, anh ta sau này có thể bảo vệ em sao? Cho nên, em đoạn tuyệt quan hệ với anh ta là sự lựa chọn vô cùng chính xác, tôi mặc dù làm như thế có thể có hơi quá đáng, nhưng cuộc sống trên thế giới này, đâu có cái gì công bằng công chính chứ? Tôi làm như thế không phải vì tôi để tâm đến em sai? Có đúng không?” Văn Vũ biện giải.
“Văn Vũ, tôi chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như anh.” Hứa Hiểu Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hiểu Tinh, em vẫn quá đơn thuần rồi, giống như năm đó, một chút cũng không thay đổi. Trường học thật sự là một nơi tốt, em tốt nghiệp đại học thì luôn ở lại trường làm việc, em không biết xã hội bên ngoài có hình dáng gì. Xã hội này là xã hội chuyên lừa lọc, không biết xấu hổ, bỉ ổi, hạ lưu như em nhìn thấy đều là một số phẩm chất không tốt, nhưng ở bên ngoài, đây là điều người thành công phải có.”
“Bản chất của xã hội là gì? Thật ra không có gì khác biệt với xã hội nguyên thủy, mạnh hiếp yếu, kẻ yếu bắt nạt kẻ yếu hơn, kẻ yếu nhất cũng chỉ có đợi bị nuốt chửng, muốn tồn tại ở xã hội này, sống càng tốt thì em bắt buộc phải không ngừng ăn người khác, khiến mình trở nên cường đại, đạp những người còn lại xuống dưới chân.” Trên mặt của Văn Vũ mang theo quang mang lành lạnh mà cười nói.