CHƯƠNG 339: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ ẤY (3)
Đến gần giờ tan ca của bệnh viện, Diệp Lăng Thiên đột nhiên ý thức được một vấn đề, với tình trạng hiện nay của Hứa Hiểu Tinh, buổi tối chắc chắn là cần có người chăm đêm, nhưng mà đây là phòng bệnh nữ, một người đàn ông như anh có thể ở lại chăm đêm không? Cho dù anh đồng ý, bà cụ nằm bên phải và cô bé nằm bên trái trong phòng bệnh cũng sẽ không đồng ý.
Kết quả là, Diệp Lăng Thiên lập tức đi tìm y tá hỏi vấn đề này, sau đó đi tìm đến y tá trưởng, cuối cùng, Diệp Lăng Thiên để bệnh viện dọn Hứa Hiểu Tinh đến phòng bệnh đặc biệt, gọi là phòng bệnh đặc biệt là vì phòng bệnh này không nằm trong dịch vụ, cần phải bỏ thêm tiền, hơn nữa giá cả cũng không thấp.
Điều kiện của phòng bệnh này tốt hơn phòng trước, quan trọng nhất là phòng này chỉ có một người nằm, sẽ không xếp người khác vào, hơn nữa còn có một cái giường khá ổn dành cho người chăm đêm, mà giá cả của nó cũng chẳng khác giá phòng khách sạn bao nhiêu.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên không có lựa chọn, anh chỉ có thể làm thế.
“Đừng nhìn tôi, y tá đã đổi thuốc ngày hôm nay rồi, sẽ không vào nữa, anh muốn hút thuốc thì hút đi, tôi cũng không nói gì anh.” Sau khi đổi phòng bệnh xong, Hứa Hiểu Tinh nằm nhìn Diệp Lăng Thiên nằm trên cái giường bên cạnh tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười rồi đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra đốt một điếu thuốc lên hút.
“Còn nhớ lần trước anh nằm viện không? Là cái lần anh không màng sống chết đi cứu Vũ Hân đó, lần đó là tôi đến đây chăm sóc anh, không ngờ là không được bao lâu, đã đổi thành anh đến chăm sóc tôi, cuộc đời xoay vòng, tôi coi như anh đang báo ân đi.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Miệng vết thương đỡ đau chưa? Có đau lắm không?” Diệp Lăng Thiên hỏi, cũng có hiềm nghi đang đánh trống lãng.
“Cũng đỡ rồi, có thuốc tê giảm đau, cảm giác tê rần, cũng không thấy đau lắm. Có phải khi sinh con cũng giống thế này không? Trong chỗ làm của tôi từng có một đồng nghiệp từng sinh em bé, chúng tôi vào bệnh viện thăm, sinh mổ, nhưng mà cô ta khi đó có cảm giác như rất giống tôi bây giờ. Chắc cũng không khác nhau lắm, dù sao cũng bị rạch một nhát lên bụng.”
“Cô lạc quan thật. Trường học sắp được nghỉ rồi đúng không? Nghỉ rồi cô định về nhà hay ở lại Đông Hải?”
“Ở lại đây làm gì? Ngắm anh và Lý Vũ Hân thể hiện tình cảm à? Tôi phải về thành phố Y, mẹ tôi đã giao nhiệm vụ cho tôi rồi, trừ cho phép tôi nghỉ ba ngày từ mồng một đến mồng bẩ, mấy ngày còn lại, mỗi ngày phải đi ra ngoài gặp một một người đàn ông.”
“Làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Xem mắt đó, tôi đã hai mươi tám rồi, tôi không điên nhưng sắp ép mẹ tôi phát điên rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói một cách hời hợt.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy trong lòng hơi là lạ, dựa vào cửa sổ, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi sao?”
“Cho dù tôi có muốn đi hay không thì cũng nhất định phải đi, anh không phải chưa nhìn thấy mẹ tôi, tôi dám không nghe lời mẹ sao? Hơn nữa, năm nay tôi đã hai mươi tám, ăn tết xong là hai mươi chín, chớp mắt vài cái là đến ba mươi, tôi cũng muốn yêu đương rồi kết hôn.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Anh muốn tôi đi xem mắt không? Nếu anh cảm thấy tôi nên đi thì tôi sẽ đi ngay, nếu anh cảm thấy tôi không nên đi, vậy tôi sẽ không đi.”
“Sao cô lại hỏi tôi chuyện này chứ, trễ lắm rồi, tôi đi ra ngoài ăn cơm chiều, tối nay cô muốn ăn gì? Ăn canh nữa hay sao?” Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh, nói thẳng sang vấn đề khác.
Hứa Hiểu Tinh thấy Diệp Lăng Thiên đánh trống lãng nói sang chủ đề khác, cực kỳ thất vọng, cô cực kỳ mong muốn Diệp Lăng Thiên có thể nói ra một câu không muốn cô đi, cô rất muốn có thể nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thể hiện ra một chút lưu luyến quan tâm đến cô, tuy rằng trong lòng cô đã hiểu rất rõ rằng cô và Diệp Lăng Thiên không thể nào, nhưng mà cô vẫn cực kỳ muốn nhìn thấy Diệp Lăng Thiên để ý đến cô, lưu luyến cô.
Nhưng mà từ đầu đến cuối cô chưa hề nhìn thấy chút vẻ quan tâm cô từ trên mặt và lời nói của Diệp Lăng Thiên.
“Sao cũng được, Diệp Lăng Thiên, có đôi lúc tôi cảm thấy anh không phải là một người đàn ông, anh nói những suy nghĩ trong lòng anh ra, không lẽ tôi sẽ giết chết anh sao? Hay là anh sợ anh nói ra rồi tôi sẽ quấn lấy anh?” Hứa Hiểu Tinh nói xong, không muốn nói thêm gì nữa.
“Vậy mua canh xương hầm rong biển đi, có thể bổ cơ thể.” Diệp Lăng Thiên vẫn không trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh, mà xoay người cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh rồi, anh thở dài.
Anh cũng biết Hứa Hiểu Tinh thất vọng, nhưng cho dù anh biết Hứa Hiểu Tinh muốn anh nói cái gì, trong lòng anh cũng rất muốn nói ra, nhưng lý trí lại nói với anh, anh không thể nói.
Cho dù anh có quan tâm có lưu luyến Hứa Hiểu Tinh đến cỡ nào, nhưng anh biết anh không thể nào chung sống cùng Hứa Hiểu Tinh được.
Nếu đã được định sẵn không thể cho Hứa Hiểu Tinh cái gì, lại cho Hứa Hiểu Tinh hy vọng, vậy đây là chuyện càng tàn nhẫn hơn cả việc để cô thất vọng.
Suốt buổi tối, Hứa Hiểu Tinh không thèm quan tâm đến Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không có cảm giác gì, vẫn luôn ở trong phòng bệnh cùng với Hứa Hiểu Tinh, thậm chí trước khi đi ngủ còn lấy khăn lông lau tay lau mặt cho Hứa Hiểu Tinh, cuối cùng tắt đèn ngủ.
Ngay lúc Diệp Lăng Thiên mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe Hứa Hiểu Tinh gọi: “Diệp Lăng Thiên, Lăng Thiên dậy đi.”
“Sao vậy? Đau sao?” Diệp Lăng Thiên bật dậy ngay lập tức.
“Không phải, anh gọi y tá đến đây giúp tôi đi, đi đi, đi nhanh lên.” Hứa Hiểu Tinh nôn nóng gọi.
“Rốt cuộc thì cô bị làm sao? Chuyện gì xảy ra? Bị đau hay là có phản ứng không tốt gì?” Diệp Lăng Thiên lập tức bật đèn chạy đến cạnh giường hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Sao anh hỏi nhiều vậy, nhanh kêu y tá đến đây đi.” Hứa Hiểu Tinh nhăn mặt, rất vội vã.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, dù sao cô cũng phải nói cho rõ, nếu thật sự có chuyện gì, tôi lập tức đi gọi bác sĩ, gọi y tá có tác dụng gì chứ? Được rồi, cô đừng nhúc nhích, tôi đi gọi bác sĩ trực ban đến.” Diệp Lăng Thiên cũng gấp, rất muốn biết Hứa Hiểu Tinh bị thế nào, cuối cùng chạy thẳng ra ngoài.
“Đừng đi, tôi… tôi muốn đi vệ sinh, tôi muốn đi tiểu, làm ơn, gọi y tá đến đây giúp tôi đi, nếu không tôi thật sự phải tự xuống giường đi vệ sinh.” Hứa Hiểu Tinh bị ép nóng vội không còn cách nào, cuối cùng vẫn nói ra mấy lời cô ngại không dám nói.
Thật ra cô đã nhịn lâu lắm rồi, nhưng mà chuyện này càng nín thì lại càng khó chịu, cô cũng không thể nhờ Diệp Lăng Thiên giúp cô làm chuyện này được đúng không? Cuối cùng nhịn không được mới gọi Diệp Lăng Thiên dậy đi nhờ y tá đến.
Diệp Lăng Thiên cũng rất xấu hổ, dừng một chút rồi chạy ra ngoài phòng y tá gọi y tá đến.
“Cô muốn đi vệ sinh?” Y tá bước vào hỏi.
“Ừ, đúng vậy, y tá, làm phiền nhanh tay một chút, tôi hơi gấp.” Hứa Hiểu Tinh nghẹn đỏ mặt nói, cũng không biết là vì nhịn đỏ mặt hay và vì Diệp Lăng Thiên ở đây nên xấu hổ.