CHƯƠNG 314: CHỊ DÂU (1)
“Sao anh không đi?” Diệp Sương lo lắng.
“Không phải em đã gọi điện thoại cho cô giáo Hứa rồi sao? Cô ấy cùng em đi mua quần áo thì anh sẽ không đi thôi.”
“Không được, anh cũng phải đi.” Diệp Sương nói thẳng.
“Tại sao? Rốt cuộc em đinh làm gì? Anh còn phải trở lại cửa hàng, còn có công chuyện nữa.” Diệp Lăng Thiên có chút không nói nên lời.
“Anh hai, nói cho em biết đi, anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì vậy? Chia tay rồi à?” Diệp Sương hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đừng nói bậy, giữa anh với cô giáo Hứa vốn dĩ là không có chuyện gì cả, đâu ra chuyện chia tay chứ? Em cứ ở đây đợi cô ấy đi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chị dâu nói với em là anh đã chia tay với chị ấy, hiện tại anh đang ở cùng chị Vũ Hân, phải vậy không?” Diệp Sương hỏi lại Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào với Diệp Sương.
“Anh hai, anh sao có thể vậy được? Chị dâu tốt như vậy sao lại đối xử với chị ấy như thế? Em thấy gần đây chị ấy rất buồn.”
Em đã thấy lạ là tại sao thời gian đầu chị ấy không nói lấy một lời, nghỉ phép cả một tuần không thấy bóng dáng đâu cả. Hóa ra là do anh hại ra cả, anh hai, anh không thể làm vậy được.” Diệp Sương nói.
“Diệp Sương, mọi chuyện không như em nghĩ. Em vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện tình cảm, cũng không cần quan tâm đến chuyện người lớn. Nên làm thế nào tự anh biết sắp xếp.” Diệp Lăng Thiên thở dài rồi chậm rãi nói.
“Em vẫn còn nhỏ à? Năm nay em hai mươi rồi đó, đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi. Trong số những người bạn học cũ của em còn có người đã làm mẹ rồi. Em không còn là một đứa trẻ nữa.
Anh à, em biết anh không phải là người sớm mưa chiều nắng, nhưng mà, nhưng mà em nghĩ, nếu anh muốn cưới một người vợ thì chị Vũ Hân không thích hợp với anh đâu, thật sự hai người không thích hợp ở bên nhau, với cả em cũng không thích chị Vũ Hân làm chị dâu mình.” Diệp Sương rất thẳng thắn nói.
“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên châm thuốc, chậm rãi hút, sau đó hỏi.
“Lý do rất rõ ràng. Chị Vũ Hân giỏi, xinh đẹp, đảm đang, nhà có nhiều tiền, nhưng liệu chị ấy có phải là một người vợ tốt không?”
Anh thấy chị Vũ Hân gia thế lớn như thế nào rồi đấy. Chị ấy là một tiểu thư quyền quý, lúc nào cũng có người khác phục tùng, nghe lời chị ấy. Hai người mà cưới nhau thật, chị ấy có thể chăm sóc nổi cho anh không? Chị ấy có thể đối xử tốt với anh được không?
Mặc dù em cũng rất thích chị Vũ Hân, nhưng em thực sự nghĩ rằng hai người không thích hợp ở bên nhau. ”
“Anh à, em nghĩ người tốt nhất với anh chính là chị dâu. Chị dâu quan tâm và yêu thương anh. Chúng ta đều ghi nhớ những điều này trong lòng, hơn nữa chị dâu có gì mà không tốt chứ?”
Mặt mũi không hề kém chị Vũ Hân, tính cách còn tốt hơn cả chị Vũ Hân nứa, ngoại trừ việc không có nhiều tiền như gia đình chị Vũ Hân ra thì chị ấy có thua kém gì nữa không?
Điều quan trọng nhất là nếu hai người kết hôn, chị dâu sẽ chăm sóc cho anh rất tốt, anh thực sự nghĩ mình lấy chị Vũ Hân sẽ hạnh phúc hơn lấy chị dâu sao? Dù sao em cũng mong anh và chị dâu ở bên nhau. Em thích chị dâu.” Diệp Sương cong miệng nói.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa ngạc nhiên nhìn Diệp Sương, anh không ngờ rằng Diệp Sương lại có thể nói ra những lời chín chắn như vậy, anh vốn luôn coi Diệp Sương là một đứa trẻ, giờ xem ra có vẻ như anh đã sai rồi.
“Vậy là em mượn lý do hôm nay đi mua quần áo cho em để lấy cớ gọi cho cô giáo Hứa và muốn mai mối cho tụi anh sao?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Dù sao thì em vẫn cảm thấy anh nên ở bên cạnh chị dâu. Chị dâu quá tốt rồi, đối với anh tốt, đối với em cũng tốt. Anh đã nói là làm người thì phải biết báo đáp ân tình mà.”
“Logic gì vậy hả? Báo đáp ân tình là nhất định phải kết hôn với cô ấy à?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nói: “Diệp Sương, em vẫn chưa yêu. Có nhiều điều em vẫn không hiểu hết đâu. Tình yêu không đơn giản như em nghĩ. Không phải cứ nói là ai tốt thì sẽ ở bên người đó, không có cái lý này đâu.
Thực ra anh cũng không hiểu.
Tôi không bên cạnh cô gái Hứa của em, cũng không bên cạnh chị Vũ Hân của em, anh vẫn cô đơn một mình mà.
Nếu thật sự một ngày nào đó anh và Lý Vũ Hân thành đôi, thế thì cũng không phải là vì tiền của gia đình cô ấy.”
“Diệp Sương, thật ra hiện giờ đối với mấy chuyện gọi là tình cảm này anh thấy cũng như cuộn chỉ sợi tơ mà thôi, cũng không muốn nghĩ đến mấy vấn đề này, giờ anh chỉ muốn lo cửa hàng cho tốt để cuộc sống của anh em mình tốt hơn, cũng là giúp anh em trong cửa hàng có thu nhập ổn định, anh chỉ mong em được đi học thật tốt và hoàn thành tốt việc học của mình.
Về những chuyện này, cứ để mọi thứ thuận theo dòng chảy, đúng không?”
Diệp Lăng Thiên dịu dàng nói với Diệp Sương, rồi anh tiếp: “Anh không đi mua đồ với em nhé, anh có việc thật đó, mua nhiều một chút, trong thẻ chắc là còn rất nhiều tiền.”
Nói xong, Diệp Lăng Thiên trực tiếp rời đi, không cho Diệp Sương cơ hội tiếp tục nói.
Không lâu sau, Hứa Hiểu Tinh đi tới, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Diệp Sương, cô cười hỏi: “Làm sao vậy? Sao mặt mày không vui thế? Ai đã đắc tội gì em hả?”
“Anh trai em.” Diệp Sương kéo tay Hứa Hiểu Tinh nói.
“Anh trai em chọc gì em à? Ảnh mắng em hả?” Hứa Hiểu Tinh tò mò hỏi.
“Không, em rủ anh ấy đi cùng mua quần áo mà ảnh không chịu đi.” “Anh em mà chịu đi mới lạ đó. Với tính cách của anh ấy, cho dù có đi mua cùng thì anh ấy cũng sẽ đứng ở cửa cửa hàng chờ em mua xong thì mới vào trả tiền mà thôi. Em đó, đừng làm khó ảnh nữa.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Chị dâu, chị thật tốt bụng, chị đối xử tốt với anh ấy, lúc nào cũng nghĩ cho ảnh, thế mà sao anh ấy lại không biết tốt xấu thế nhỉ.” Diệp Sương cứ thấy tức Diệp Lăng Thiên.
“Cái gì mà không biết tốt xấu? Ảnh sẽ rất buồn khi nghe điều này đó.” Hứa Hiểu Tinh ngập ngừng nói.
“Vốn dĩ hôm nay em gọi điện gọi chị qua là muốn tạo cơ hội cho hai người, để hai người cùng em đi mua quần áo, cùng nhau tán gẫu, chị xem xem, hai người đã bao lâu không gặp nhau rồi còn gì? Thế mà anh ấy cứ không chịu, còn cam đaon là có việc ở cửa hàng nữa chứ, cửa hàng lớn như vậy bộ không có ảnh là không làm ăn gì được nữa chắc.” Diệp Sương lẩm bẩm không dứt.
Hứa Hiểu Tinh ngơ ra một hồi, mới thở dài nói: “Cái gì? Em cố ý tạo cơ hội cho chị và anh em à? Em muốn anh chị ở bên nhau sao?”
“Đương nhiên rồi, chị và chị Vũ Hân đối xử với tụi em rất tốt, em đều rât thích hai người, không biết chị Vũ Hân có thích anh trai em hay không, nhưng em biết, chị chắc chắn yêu anh traiêm hơn chị Vũ Hân, vì chị đối xử với anh ấy tốt hơn và làm rất nhiều điều cho anh ấy.
Em nghĩ nếu chị thật sự lấy ảnh thì ảnh sẽ rất hạnh phúc.
Hơn nữa, anh em vừa nói là ảnh với chị Vũ Hân cũng không ở bên nhau mà.” Diệp Sương gật đầu nói.
“Diệp Sương, đừng trách anh trai em nữa. Chuyện này làm gì có ai đúng ai sai chứ? Đúng vậy, chị rất thích anh ấy. Anh trai em hiện giờ là người đàn ông duy nhất mà chị từng yêu trong đời, nhưng vậy thì có làm sao chứ? Người mà anh trai em yêu không phải là chị. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, đúng không? Còn em, chị rất cảm ơn em đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho chị ngày hôm nay, nhưng sau này em đừng làm chuyện này nữa, chị và anh em thật sự không có khả năng đâu, dù anh em ở bên Vũ Hân hay không thì chịcũng không thể ở bên ảnh được, vì người ảnh yêu không phải là chị.
Sau này chị chỉ là chị dâu của em thôi, không liên quan gì đến anh trai em cả, làm một chị dâu không liên quan gì đến anh em thôi, hiểu không?” Hứa Hiểu Tinh vẫn cười nói.