Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 310




CHƯƠNG 310: NỮ CẢNH SÁT LÝ YẾN (15)

Lý Yến dẫn mười mấy người đội đặc nhiệm lên tầng khám xét, người bị tình nghi sống ở tầng sáu, trước đó đã phái người điều tra tình hình của hộ dân trong tòa nhà đã xây lại, mọi người đều có ấn tượng xấu với kẻ tình nghi.

Một nhóm người nhẹ chân bước lên tầng, đi tới tầng sáu sáu, Lý Yến ra dấu, sau đó phía sau một cảnh sát mặc thường phục, lấy ra dụng cụ chuyên dụng để mở khóa, đang chuẩn bị mở cửa, còn chưa kịp cắm dụng cụ vào ổ khóa thì bên trong đã truyền tới hai tiếng súng.

Tất cả mọi người đều phản xạ có điều kiện hoặc tựa người vào tường, hoặc là ngồi xuống.

Những người phá khóa ở cửa thì không nhẹ nhàng như vậy, đạn bắn từ bên trong ra bắn thẳng vào người đó, rất may mọi người đều mặc áo chống đạn, hơn nữa đạn bắn qua cửa lực cũng không quá mạnh, nhưng người kia vẫn đau đớn ngã xuống đất.

Nghe được hai tiếng súng vang lên, bỗng nhiên cả tiểu khu cũng náo nhiệt, rất nhiều nhà cũng khẩn trương mở đèn.

Cục trưởng Vương đứng ở phía dưới nghe được tiếng súng vang lên căng thẳng hẳn, cầm bộ đàm vội vàng gọi: “Nhanh chóng hành động, mở đèn, bao vây cả tầng thượng. Lý Yến, báo cáo tình hình.”

Lý Yến nghe được giọng cục trưởng Vương trên bộ đàm, cắn chặt răng. Cô biết lần này mình làm loạn cả lên rồi, bây giờ phải hành động ngay, bắt buộc phải phá cửa bắt người, nếu không thì phiền phức to, phải biết, đây là khu dân cư nhỏ, khu nhà này có rất nhiều người ở, nếu chuyện bắt con tin là chuyện lớn, tệ nhất là làm dân cư ở đây sợ, chuyện này cô không gánh nổi.

“Bắt buộc phá cửa, đập cửa, chú ý ẩn nấp.” Lý Yến khẽ cắn răng, nói.

Sau lưng một người cầm búa chạy tới.

“Nổ súng che chở.” Lý Yến vừa nói vừa cầm súng chỉ về phía cửa chính là ngừng một lát bấm, mấy còn lại cảnh sát đặc nhiệm cũng giống vậy.

“Đập nhanh đi.” Lý Yến lập tức nói với người cầm búa.

Nổ súng thật ra là để người bên trong không còn cơ hội bắn nữa, như vậy có thể bảo đảm an toàn cho người phá cửa.

Người cầm búa đập mạnh mấy cái vào cửa, cửa bị đập mở, Lý Yến làm một động tác tay, người đặc nhiệm cầm tiểu liên đi vào trước, sau đó nối đuôi đi vào một cách có trật tự, Lý Yến là người cuối cùng vào trong.

“Không có phát hiện, không có phát hiện, không có phát hiện.” Tất cả đội đặc nhiệm vào phòng rất nhanh lục soát xung quanh, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện gì.

“Không thể nào, mở đèn, mở hết mọi thứ ra, lục soát cho tôi, lục soát cẩn thận, nắp bồn cầu cũng không bỏ qua.” Lý Yến nổi giận, hoàn toàn nổi giận.

Thế là, tất cả đèn trong phòng cũng được mở lên, tất cả cảnh sát lục soát trong phòng, nhưng vẫn không phát hiện gì hết.

Lý Yến trợn tròn mắt, trợn tròn xoe, rõ ràng người là có người ở trong phòng, sao có thể biến mất ngay chứ?

“Kiểm tra cửa sổ.” Lý Yến bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, tự mình đến kiểm tra các cửa sổ, quả nhiên, cửa sổ ở phòng bếp, một cánh cửa sổ bị mở ra.

Lý Yến trèo thẳng lên trên soi đèn pin xuống, chỉ thấy cách cửa sổ khoảng năm mươi cm có một ống thoát nước, nhìn đến đây, Lý Yến đã hiểu.

“Cục trưởng Vương, báo cáo khống bắt được người, kẻ tình nghi đã chạy, chạy theo đường ống thoát nước.” Lý Yến nói xong cũng nhảy từ trên cửa sổ xuống, chạy nhanh xuống tầng dưới.

Cục trưởng Vương vừa nghe xong, cả mặt tối đen, nhìn trong tiểu khu, rất nhiều nhà đã sáng đèn, không ngừng nghe được có tiếng trẻ con khóc cùng với tiếng mắng chửi của người lớn, thậm chí có thể thấy không ít người đã ra hóng hớt cùng với vài người chuẩn bị ra hóng.

“Phong tỏa hành lang, không cho ai ra khỏi cửa. Ngoài ra, nói cho người bên ngoài, phong tỏa cả tiểu khu, đội hai đội ba, bắt đầu lục soát, giờ có phải chạy lên trời cũng phải bắt được người.” Cục trưởng Vương cũng bắt đầu ra lệnh.

Lý Yến từ trên lầu chạy xuống, đi thẳng tới cạnh xe chỉ huy.

“Thật xin lỗi, cục trưởng Vương, tôi chỉ huy có sai lầm, để người chạy mấy.” Lý Yến vô cùng chán nản nói.

“Người chạy mất? Bây giờ chỉ đơn giản là để chạy mất sao?” Cục trưởng Vương chưa bao giờ nóng tính với Lý Yến, nhưng đây là nổi giận thật sự.

“Cái tiểu khu này hơn ngàn người ở, vốn là hành động bí mật, nhưng là bây giờ chứ? Cô nhìn xem, tất cả bị đánh thức, cho dù không xảy ra sự cố an ninh, ngày mai chúng ta cũng phải chịu phạt. Còn nữa, người ở trong phòng còn không bắt được, bây giờ chạy rồi có thể bắt được sao? Cái tiểu khu này lớn như vậy, vốn nói là hành động bí mật, chúng ta đều không mở đèn, bây giờ chạy, chúng ta ngay cả bóng người cũng không thấy, đi đâu mà tìm?” Cục trưởng Vương mặt không thể đen hơn.

“Chắc chắn tên đó không thể chạy ra khỏi tiểu khu, chúng ta hành động rất nhanh, vừa phát hiện anh ta chạy theo đường ống nước, đã cho người phong tỏa. Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nào chạy ra khỏi tiểu khu, chắc chắn anh ta vẫn ở trong tiểu khu. Chỉ cần lục soát từng nhà, nhất định có thể tìm được.” Lý Yến nói.

“Đây là ngày đầu cô làm cảnh sát à? Tôi vừa mới nói, tiểu khu này hơn ngàn người, mấy trăm hộ, cô muốn để tất cả mọi người đều không được bình an sao? Hơn nữa, nếu thật sự trốn vào nhà ai đó, cô cảm thấy người còn có thể bắt được sao? Tay người ta trong có súng, nhất định sẽ bắt giữ con tin.”

Lý Yến biết cục trưởng Vương nói đúng, nhưng vẫn nói: “Bây giờ đã như vậy, không có cách nào, chúng ta phải làm như vậy, nếu để cho người chạy, chúng ta cũng không bắt được. Cho dù bắt con tin, chỉ cần tìm được anh ta, luôn có biện pháp giải quyết.”

“Lý Yến, tôi tin cô lần cuối cùng, cô tiếp tục chỉ huy đi, tóm lại không thể để cho người chạy mất, càng không thể có dân chúng vô tội bị thương. Nếu cả hai chuyện xảy ra, cả tôi và cô chỉ có thể từ chức về nhà.” Cục trưởng Vương nói xong trực tiếp lên xe chỉ huy.

Lý Yến cắn môi, môi cũng sắp bật máu. Sau đó cầm bộ đàm bắt đầu bắt đầu phân phó: “Vòng ngoài phong tỏa cả tiểu khu, một con ruồi cũng không để bay ra ngoài, đội hai phái người chặn tất cả lối ra các toàn nhà. Đội ba tạo đội hình tìm từ đông sang tây, đội bốn tìm từ tây sang đông, chạy lên trời cũng phải tìm ra. Đồng thời, đề cao cảnh giác, chú ý an toàn.”

“Đội trưởng Lý, uống miếng nước đi.” Đội phó cầm chai nước tới đưa cho Lý Yến.

“Lần này là trách nhiệm cá nhân tôi, tôi không nghĩ có thể chạy trốn từ tầng sáu. Cậu dám đi xuống từ ống thoát nước tầng sáu sao? Tôi chưa từng thấy, ít nhất ở cuộc sống thực tế chưa từng nhìn thấy. Anh làm cảnh sát hình sự trước tôi nhiều, anh đã thấy bao giờ chưa?” Lý Yến không cam lòng hỏi.

Đội phó cũng lắc đầu, nói: “Chưa từng thấy, ống cống thoát nước thì lớn như vậy, lại còn trượt, còn tựa vào vách tường, làm sao có thể đi xuống? Nhưng đội trưởng Lý, cô cũng đừng ủ rũ, chỉ cần anh ta còn trong tiểu khu sẽ không chạy thoát được.”